BÙM - Trang 116

nó không nói gì, tôi cũng có thể vờ coi như bọn chúng chưa làm gì với
bộ não của nó.

Cuối cùng nó cũng thôi nghịch đống mì. “Ăn thử đi,” nó đẩy cái bát

về phía tôi.

“Không đời nào,” tôi nói. “Tớ ghét mì Ý.”
“Ừ,” Charlie nói. “Nhưng mì này là mì Ý đặc biệt.” Bộ mặt nó quay

trở lại cái vẻ lạnh tanh của một kẻ cuồng tín tôn giáo dị hợm.

“Charlie,” tôi cố kiềm chế cơn giận đang trào lên trong ngực, “tớ

không thích món mì Ý. Và cậu thừa biết tớ không thích món này, vì
lần gần đây nhất tớ ăn một hộp mì Ý tớ đã nôn ọe hết cả ra. Và cậu
thừa biết tớ đã nôn ọe hết ra vì tớ nôn lên người cậu chứ đâu.”

Charlie xoa trán, hít một hơi sâu, và nhăn mặt lại như đang bị táo

bón. “Jimbo, đây là loại mì có hình chữ cái.”

“Giờ này mà cậu còn đi ăn cái loại mì có chữ?” tôi hỏi. “Thật hay

ho nhỉ. Cậu mới lên bảy đấy à?”

“Thì cứ nhìn vào trong bát đi!” Charlie nói.
“Không,” tôi khoanh tay trước ngực.
Charlie đứng phắt dậy và chồm người qua bàn gào lên, “Sao cậu

đần độn thế!? Dĩ nhiên là tớ ghét cái chỗ này. Dĩ nhiên là tớ muốn bỏ
trốn. Và tớ đã có một kế sách thiên tài. Nhưng cậu đã phá hỏng tất cả
chỉ vì cái đầu mít đặc cán mai của cậu! Nhìn vào cái bát ngay không
thì bảo!”

Tôi nhìn xuống. Những chữ cái làm bằng khuôn mì sắp xếp theo nội

dung sau:

•••

“À,” tôi nói. “Vì thế mà cậu giả vờ cư xử kỳ quặc thế.”
“Vâng,” Charlie mỉa mai đáp. “Vì thế mà tớ cư xử như thế đấy.”
“Tại vì cậu muốn bọn chúng nghĩ cậu thích ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.