BÙM - Trang 133

Becky ngừng lại trong giây lát. Rồi bà chị thốt lên một từ hết sức

tục tĩu. “Ta không mang theo bật lửa!”

Khoang máy rung chuyển, xịt thêm khói, và hòn đá nứt toác ra làm

đôi.

“Bật lửa của Mặt Rỗ!” tôi điên cuồng lục tung túi áo lên. Nào thuốc

lá, ví, bông gòn dính nhờn... và cái bật lửa.

Tôi ném mình xuống sàn, thò cánh tay xuống khe miệng ống.
“Dừng lại ngay, đồ đần độn!” Charlie quát lớn. “Cậu định tự châm

ngòi cho mình nổ thành nghìn mảnh đấy à!”

Nói đoạn nó lột áo ra, nhét một tay áo vào miệng can dầu, rồi rút ra

và châm lửa vào tay áo. Hòn đá cuối cùng cũng vỡ vụn. Charlie đút
chiếc áo đang nổi lửa phừng phừng qua cái khe ống lúc này đã khép
lại đến xen ti met cuối cùng, rồi hét lớn, “Chạy!”

Chúng tôi chạy bán sống bán chết và quăng mình xuống đất nằm

chờ. Và chờ. Tuyệt nhiên chẳng có gì xảy ra hết. Chỉ trừ lão
Vantresillion đang lò dò bước vào căn nhà đổ, miệng kêu rên, hai tay
duỗi thẳng, sờ soạng bấu vào không khí như một xác chết đội mồ.

Khi lão đi đến chính giữa ngôi nhà thì luồng sáng xanh bật chiếu

lên. Lão lại hét lên, nhưng lần này nghe to hơn rất, rất nhiều. Rồi lão
tan biến đi trong cột sáng, và chúng tôi không nghe thấy lão hét nữa.
Ánh sáng vụt tắt và tiếng bùm! làm rung chuyển dãy núi, và chúng tôi
thấy Vantresillion đã bị thiêu rụi thành một pho tượng bằng than. Một
cánh tay rơi ra, vỡ vụn tan tành trên mặt sàn. Rồi tới lượt cái đầu lão.

“Không xong rồi!” Charlie nói. “Nó vẫn chưa...”
Và rồi, đột nhiên, kế hoạch của chúng tôi đáo thành. Một tiếng nổ

bùm! long trời lở đất, tiếp đó cả khoang Gia tốc lẫn ngôi nhà và pho
tượng than của Vantresillion bắn tung lên trời trong một cuộn lửa da
cam hình bông súp lơ khổng lồ. Chúng tôi nhắm nghiền mắt, tay ôm
đầu. Luồng khí nóng khủng khiếp dội tới chỗ chúng tôi, cảm giác hệt
như bị một chiếc xe tải nóng đỏ nghiến qua người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.