BÙM - Trang 144

“Trừ phi ta có chứng cớ,” tôi xen vào.
“Ừ,” Charlie đáp. “Trừ phi ta có chứng cớ.”
“Chẳng hạn như món này đây,” tôi lục túi sau quần bò, lôi ra mấy

viên bi ve biết nổi.

“Trời ơi,” Charlie thốt lên. “Tớ nhớ món này rồi. Chúng vẫn hoạt

động tốt chứ?”

Tôi đặt hai viên lên giữa không trung và thả ra. Chúng treo lơ lửng,

không chút di dịch. “Cho cậu đấy,” tôi nói. “Tớ vẫn còn ba viên. Coi
như là quà lưu niệm vậy.”

“Tuyệt cú mèo,” Charlie quơ lấy hai viên bi đút vào túi.
Đó cũng là lúc tôi thấy một bóng đen lừ đừ trồi lên sau bóng tối

rặng cây. Lục phủ ngũ tạng tôi như đông cứng. “Charlie ơi...?”

“Chết rồi,” nó nói. “Tồi tệ rồi đây.”
Tôi muốn nhảy khỏi cái xích đu, nhưng hai chân cứ đơ ra không

chịu tuân lệnh gì cả.

Bóng đen nọ tiến tới gần. “Xin chào, James. Xin chào, Charles.”
Chính là cô Pearce. Bộ quần áo cô ta mặc trên người chắc là lượm

từ cái thùng vứt đi nào. Một chiếc áo mưa ni lông đen đúa cụt mất một
bên tay. Dép xăng đan. Quần cảm quang công nhân có vạch da cam.
Nhìn cô ấy như thể đã gội đầu bằng dầu tra động cơ.

“Chúng bay chắc là đang chờ đợi ta đấy phỏng?”
“Không,” Charlie giọng run run. “À ý tôi là, thực ra chỉ có Jimbo

thôi, chứ không phải tôi.”

“Chúng bay đã hủy hoại cuộc sống của ta. Hủy hoại mọi thứ,” cô ta

nói. “Và biết gì không?”

“Biết gì?” Charlie hỏi.
“Giờ thì ta chẳng còn bất cứ thứ gì để mất.”
“Thật vậy sao?” Charlie nói.
Giờ tôi mới thấy rõ trên tay cô Pearce đang cầm hai thứ, tay trái khư

khư một chiếc búa đại, còn tay phải là một cái xiên nhọn làm vườn cỡ

Liên Kết Chia Sẽ

    500 Internal Server Error

    500 Internal Server Error


    nginx
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.