BÙM - Trang 43

là mẩu chứng cứ duy nhất chứng tỏ sự hiện diện của một con người
bằng xương bằng thịt ở nơi đây.

“Nào,” tôi nói. “Ta chuồn thôi.”
“Còn gác xép đã kiểm tra đâu,” Charlie đáp.
“Cậu mất hết cả trí rồi đấy à?” tôi thì thào.
Nó mất trí thật. Mà tôi thì lại không muốn rời khỏi ngôi nhà này

một mình. Nếu tôi có bị cô Pearce bắt gặp, chí ít còn có ai đó tòng
phạm với mình.

Charlie trèo lên cầu thang, đẩy cái ô vuông nắp gác màu trắng lên

và dịch nó qua một bên.

“Charlie, mình xin cậu đấy,” tôi nói. “Thôi đi nào.”
Nhưng Charlie nào có đếm xỉa gì. Nó bám lấy cái mép gác và đu

người chui tọt vào bóng tối. Trong chốc lát nó biến mất, rồi lại ló đầu
ra. “Giờ đến lượt cậu. Trèo lên thang đi.”

Tôi bèn lật đật trèo và nó cúi người kéo tôi lên. Khi tôi lên đến gác

xép, Charlie rút túi sau ra một chiếc đèn pin. Tôi lần mò theo vệt sáng
hình bầu dục đang quét trên những thanh xà rầm.

Có một hộp đựng đồ trang trí Giáng sinh. Vài viên gạch lát sàn cũ.

Một cái va li rỗng. Và một con nhện to như con chuột lang.

“Chẳng có gì ở đây sất,” tôi nói. “Thôi nào Charlie. Tớ muốn về

nhà rồi.”

Nhưng nó còn đang bận dò dẫm tới chỗ lắp cái bình nước nóng,

xung quanh vứt ngổn ngang một đống hộp bìa các tông cũ kỹ. Rồi nó
mở từng cái một ra để rà soát xem bên trong có gì. Tôi luồn tới bên
cạnh, xắn tay giúp nó cho xong việc càng nhanh càng tốt.

Và chính tôi lại là đứa kiếm ra tang vật đó. Một hộp bánh bích quy

làm bằng kim loại bị nhồi vào tít trong cái khe phía dưới bể nước. Tôi
kéo nó ra, thổi sạch bụi, giơ lên trước ánh đèn pin của Charlie và nạy
nắp lên. Bên trong là bảy cái vòng tay đánh bằng đồng thau, một bản
đồ Khảo sát Quân nhu của vùng nào đó tại Scotland và một mảnh giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.