BÙM - Trang 46

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt của cô nhưng riêng cái
điệu bộ đó đủ làm tôi ớn lạnh.

Và rồi mọi thứ trở lại bình thường. Buông thõng hai tay xuống, cô

nhặt chùm chìa khóa cạnh điện thoại, với lấy áo khoác treo trên giá,
mở cửa trước, bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Chúng tôi chạy như bay xuống thang, phóng dọc theo hành lang và

phi xuyên qua nhà bếp. Chúng tôi mở chốt cửa sau, băng ngang khu
vườn và nhảy vọt qua hàng rào, tất cả gói gọn trước cả khi kịp thốt hết
câu “Barnal ropper donk.”

Chúng tôi chỉ dừng lại khi đã bỏ xa công viên và chạy thêm được

năm sáu con phố nữa, cuối cùng dừng ở một bến xe buýt trên đường
cái. Hồn vía tôi đã bay hết lên mây, hơi thở hổn hà hổn hển. Tôi cúi
xuống thấy hai bàn tay mình run lẩy bẩy.

“Chúa ơi,” Charlie thốt lên, “thật là trên cả tuyệt vời.”
“Lần sau, Charlie ạ,” tôi đáp, “cậu đi một mình nhé.”

•••

Về đến nhà, tôi cứ tưởng sẽ bị tra khảo nhừ tử. Nào là tôi đã đi đâu,

làm sao lại lâu thế, mà vì sao không báo cáo với ai tiếng nào. Nhưng
mẹ đi làm về muộn, Becky đã tót đi chơi với Mặt Rỗ, còn bố bận nấu
nướng đến mức nếu tôi có dắt một con bò về nhà cũng chẳng để ý. Tôi
quẳng cặp xuống và ngồi vào bàn. Ông múc một thìa súp gì đó từ
chiếc chảo đặt trên bếp và cẩn trọng đưa nó tới trước mặt tôi. “Nếm
thử xem.”

Tôi húp thử. Và quả thật là rất rất ngon.
“Súp cà chua và cam tươi,” bố giải thích, “với húng quế, kem và

một ít rượu cô nhắc.”

“Hết sảy,” tôi đáp. “Giờ thì mẹ kiểu gì cũng không ly dị bố được

đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.