nụ cười thân thiện đặc trưng kiểu cảnh sát, ngay giữa bộ râu màu da
cam. Nếu tôi không nhanh trí thì ắt hẳn đã ngồi gọn trên chiếc xe của
gã rồi. Một khi tôi đã vào xe, gã sẽ tìm thấy cái vòng, cuốn sổ và đoạn
thông điệp. Và tôi cũng sẽ biến mất như Charlie. Sẽ không còn ai đi
tìm tôi như tôi đi tìm nó nữa. Và sẽ không còn bất kỳ một manh mối
nào ngoài cái tên của một hồ nước ở Scotland.
“Vâng được rồi,” tôi đáp. “Đợi cháu đi vệ sinh đã.”
“Chú đợi cháu ở đây nhé,” gã trinh sát nói.
Tôi đi vào bếp. Chẳng có cái cửa hậu nào cả. Tôi bèn trèo lên bồn
rửa bát và mở cửa sổ ra. Khi đang bước qua giá bát, tôi đá phải một
cái đĩa đựng thịt hầm to bự. Tôi vội với tay đỡ lấy nó nhưng đã quá
muộn. Nó rơi thẳng xuống sàn đá hoa và một âm thanh nghe như tiếng
gõ cồng chiêng vang lên.
Đột nhiên gã trinh sát xuất hiện ở cửa bếp thét lớn, “Ê! Quay lại đây
mau!”
“Jim!” bác sĩ Brooks cũng chạy vào kêu lên. “Cháu làm gì đấy?”
Tôi nhảy vọt qua cửa sổ, bỏ mặc đằng sau đồ sứ rơi vỡ loảng
choảng. Hạ cánh trên thảm cỏ, tôi lộn vài vòng, nguyên một đống dao,
nĩa và thìa rơi xuống người tôi như mưa.
Tôi bật dậy, rảo cẳng phóng vụt tới góc ngôi biệt thự, nhảy lên xe
đạp, thực hiện một cú quành chuẩn xác vòng quanh gã trinh sát khi gã
này đâm nhào ra khỏi cửa trước, rồi tôi phi ngược lại qua thảm cỏ, lấy
đà đâm vụt qua cánh cổng gỗ, lao thẳng ra công viên và vun vút xuyên
qua những rặng cây.
•••
Tôi chạy nước rút lên những bậc thang thư viện, bỏ mặc chiếc xe
đạp không khóa ở đằng sau, nhảy qua từng lớp cửa và nhằm thẳng
quầy thông tin. Tôi thở dốc đến mức nói không ra hơi. “Đảo Skye.