BÙM - Trang 86

đèn. Còn kia là một khoảnh vườn trồng hoa. Quang cảnh đã trở về gần
như bình thường.

Chúng tôi quành vào khúc rẽ cuối, và Becky phanh kít trước một

mỏm cầu đá nhỏ lấn nhô ra mặt nước. Một ông già đang đứng trên
cầu, rửa những chiếc giỏ đựng tôm hùm và dây thừng cuốn. Bên cạnh
ông ta là một chú chó thuộc họ chó săn tai dài cụp, ngồi thở khò khè
và đưa chân lên gãi tai.

Becky cởi mũ bảo hiểm và ngửa về sau nói với tôi, “Kia là đường

phải đi.” Chị ấy trỏ bàn tay đeo găng về phía đường đèo uốn quanh eo
biển. “Giờ thì, đi tìm chỗ cắm trại thôi.”

Bầu trời hoàng hôn rực rỡ hai màu tím và cam. Dãy núi in bóng lên

nền trời nhìn như những dải giấy màu đen bị xé lởm chởm.

“Em muốn đi luôn bây giờ,” tôi hạ quyết tâm.
“Mày sủa lảm nhảm gì thế Jimbo,” Becky nói. “Tám dặm cơ đấy.

Đường thì đầy đá. Trời lại đang tối.”

“Becky, chị thấy mấy kẻ ở nhà mình rồi đấy,” tôi đáp. “Chúng đang

truy đuổi mình. Em biết mà. Mình không thể để phí một giây phút
nào. Phải đi giúp Charlie. Dù có hay không có chị, thì em vẫn đi.”

“Được rồi, được rồi,” bà chị cau có, xuống xe và giúp tôi chuyển

bớt đồ từ cốp xe vào ba lô. “Tao sẽ đi. Cũng chẳng có lựa chọn nào
khác. Mẹ sẽ làm thịt tao nếu tao về nhà mà lạc mất mày.”

“Chị đúng là một chiến hữu,” tôi bắt tay bà chị.
“Tao là con ngốc thì có,” chị ấy đáp.

•••

Khi chúng tôi vừa khóa xe và vác túi lên chuẩn bị xuất phát thì ông

già rửa giỏ tôm lên tiếng chào.

“Chào buổi tối,” ông ta nói giọng Scotland đặc sệt.
“Chào buổi tối,” chúng tôi đáp, lòng đầy nghi hoặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.