BÙM - Trang 88

khùng khục. Nhưng mặt khác, nếu lão là một tên trong số đó có nghĩa
là chúng tôi đã đi đúng đường. Coruisk là nơi quan trọng.

Vậy sao lão không ngăn chúng tôi? Có thể lão biết chúng tôi sẽ

không vượt qua được mỏm đá trong đêm tối. Có thể lão biết chúng tôi
sẽ chẳng tìm thấy gì khi tới nơi. Hoặc giả lão biết có những tên đồng
bọn khác đang đón chờ chúng tôi phía đầu bên kia, đung đưa những
ngón tay sáng xanh trong ngọn gió đêm đen.

“Nào,” Becky nhắc, “còn chờ gì nữa?”
Tôi bèn rảo bước theo sau.

•••

Chúng tôi không cần đến đèn pin. Lão già đánh tôm hùm đã sai lè.

Trời đêm nay đâu có đen mịt mùng. Mười phút sau khi chúng tôi khởi
hành, từng lớp mây xám bỗng tiêu tan, để lộ ra mặt trăng tròn trịa lửng
lơ treo trên mặt biển bao la. Cảm giác như đang đi trong một cảnh
phim Con trai Ma cà rồng. Nhưng ít ra chúng tôi có thể nhìn thấy
bước chân mình đang đặt xuống đâu.

Và ít nhất chúng tôi cũng đang làm một việc tốt. Lối đi hẹp, lởm

chởm đá, cắt ngọt vào mỏm núi dốc, rậm rạp, dựng đứng vượt lên khỏi
mặt nước. Chúng tôi phải luồn dưới những thân cây xù xì, trèo qua
những tảng đá lăn, và dọn dẹp những cành gãy cản đường. Bên trái là
biển cả nhìn như một tấm gương bạc kỳ vĩ. Bên phải là đất đá, cây cối
và bụi rậm nối nhau chạy vút lên tận màn trời đen.

Phía ngoài vịnh, một hòn đảo nổi lên như một chú cá voi khổng lồ

bị hàu bám. Trải dài bên trên là đại dương, đêm đen và những ngôi
sao. Mọi thứ đều có kích cỡ to không tưởng. Tôi cảm thấy cô đơn và
hoang mang, ngay cả khi có Becky đang đi phía trước. Nếu lỡ trượt
chân ngã xuống, chúng tôi sẽ bị khối nước băng đá bên dưới nuốt
chửng và chôn vùi mãi mãi. Và sẽ không một ai biết điều đó cả.

Tệ hơn nữa là đôi giày thể thao thành thị của tôi vốn không được

sinh ra để leo núi, làm cho gót chân phải tôi phồng rộp lên đau rát. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.