BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT TƯỜNG - Trang 69

Hắn ôm chặt lấy ta, cười khoái chí : " Ngươi thật sự là một đứa nhỏ

ngốc"

Ta vẫn còn một chút sức lực, liền đấm cho hắn hai đấm : " Ngươi mới

là đồ ngốc"

Hắn vẫn cười, vẫn cười.

Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều lấy thuốc, rất nhiều lần, trừ lần ấy có

phần giống uống rượu say, ta tự kiểm tra bản thân một chút thấy cũng
không có hại gì, mà cảm giác này cũng không thấy xuất hiện nữa, nên ta
cũng phối hợp với hắn. Có điều máu mũi của hắn vẫn chảy, ta hoài nghi y
thuật của hắn có vấn đề, liền đề nghị hắn đi tìm đại phu khác để kiểm tra,
hắn không chịu, lại nói là hiệu lực của thuốc chưa bắt đầu.

Có một ngày, hắn và ta đang lấy thuốc ở trong đình thì bị a Quý bắt

gặp, a Quý liền khóc lóc ầm ĩ : " Lão gia ơi, phu nhân ơi, a Quý thật có lỗi
với các người. Chỉ sểnh mắt một cái, công tử đã bị kẻ khác làm nhơ nhuốc"

Mười ngày sau, mẫu thân của Trình Dục Chi đã tới. Trước kia, lúc ta

đi theo Dục Chi về nhà, nàng luôn đối xử rất tốt với ta, nhưng ngày hôm
nay lại nhìn ta như cừu nhân có thâm thù đại hận. Ta cố gắng hồi tưởng lại,
hai năm nay ta không giết người nào cả, Trình gia cũng không có ai chết,
nàng hận ta vì cái gì ?

Nàng kêu Trình Dục Chi trở về cùng nàng ngay lập tức, còn không

chịu cho ta đi theo. Ta sốt ruột, vội vàng ôm chặt lấy Trình Dục Chi kiêu
lên " Hắn là của ta, đừng hòng có kẻ nào đòi lấy y đi"

Trình Dục Chi vỗ vỗ ta trấn an : " Đừng sốt ruột, để ta nói vài câu với

mẫu thân, người sẽ không đòi lấy của ngươi nữa"

Sau đó, hắn viết vài chữ lên tay mẫu thân hắn, lại che che giấu giấu, ta

cố nhướng cổ lên mà cũng không phát hiện được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.