BÙN LOÃNG CŨNG CÓ THỂ TRÁT TƯỜNG - Trang 79

Sắc mặt vui mừng của nàng hơi giảm đi một chút, nàng nói : " Như

vậy nạp thiếp để làm gì ?"

Ta đáp : " Càng nhiều người càng vui chứ sao"

Nàng lắc đầu, thở dài rồi thôi.

Vốn ở chỗ này ta kiếm được rất nhiều thứ béo bở, vui đến quên cả trời

đất, có điều ta không chịu nổi cảnh mẹ chồng cứ nhìn ta thở ngắn than dài,
cứ nói cái gì " Bất hiếu có ba cái, cái lớn nhất là không có con nối dõi". Ta
bắt đầu thấy phiền, quyết định trở lại Nam Kinh làm thái giám còn hơn.

Vì thế, sau hai tháng thăm viếng, chúng ta lại trở lại Nam Kinh, tiếp

tục cuộc sống trước kia.

Hai năm sau, vẫn không có việc gì xảy ra với ta. Sự an tâm của ta với

hắn lại bắt đầu nổi lên, dần coi hắn trở thành một bộ phận không thể thiếu
đối với ta.

Trình Dục Chi từng muốn đến nhà ta bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu

thỉnh tội, nhưng ta đã ngăn lại. Người nhà ta mà biết được, ta không thể yên
yên ổn ổn mà sinh sống. Hơn nữa, nếu có người biết ta tìm được kẻ nam
nhân tốt như vậy, ác danh một đời của ta sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Có một ngày, ta đang huênh hoang đi lại trên đường, nhìn quanh xem

có thể có việc gì để bắt chẹt ra tiền. Bất chợt có một nam nhân cao to mạnh
khỏe ngăn ta lại, hưng phấn nói : " Ngươi là tiểu thập phải không, có phải
hay không ? Ánh mắt này của ngươi rõ ràng là ánh mắt của nhà Mộ Dung.
Ta là lục ca ca á" Hắn thấy ta có vẻ chần chừ, liền chỉ vào vết sẹo trên trán
nói "Ngươi đã quên rồi sao, cái này cũng nhờ ngươi ban cho cả"

Rốt cục ta đã nghĩ ra, cũng không nhiệt tình lắm nói : " A, lục ca,

ngươi đi đâu mà lại đâu? Đã từng về nhà chưa ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.