Bọn họ nào có biết rằng, nếu không tự cung, cũng thể thành công, cho
dù tự cung, vị tất thành công, nếu đã tự cung, chỉ đành vào cung.
Mặc dù tự cung nhưng cũng rất nhiều kẻ luyện công không thành
công, đại bộ phận đều đổ xô tới hoàng cung xin làm hoạn quan. Lại vì sư
nhiều cháo ít, để tranh đoạt cơ hội, hết thảy bọn chúng đều tâm cơ ngoan
độc, bày mưu tính kế, đi cửa sau, lợi dụng quan hệ, cho nên đám người có
thể tiến cung được đều là những kẻ giả dối, trong đó nổi danh nhất là Ngụy
Trung Hiền. Đại Minh triều bị hoạn quan nhũng loạn, cuối cùng đi vào diệt
vong.
Chỉ sợ Mộ Dung Hòa Chính không bao giờ ngờ tới chuyện này, mà
chắc nàng cũng chả quan tâm.
Lại mấy trăm năm qua đi, rất nhiều sự thật đã bị chôn vùi trong bụi
bặm lịch sử, đồng thời lại có rất nhiều sự thật bị bóp méo, trộn lẫn với
nhau, thành một đám hỗn độn phức tạp. Ở Hồng Kông Trung Quốc có một
người tên là Kim Dung nhân nghe được một số truyền thuyết ở bên ngoài,
liền viết bộ "Tiếu Ngạo Giang Hồ", hắn lại mang Đông Phương Yến Bạch
và Đông Phương Bất Bại trộn lại thành một người.
Vì thế cái người mấy trăm năm trước được người Hoa tự hào, bắt dị
tộc kính ngưỡng, danh hiệu vinh quang đó liền biến thành một truyện cười.
Nếu Mộ Dung Hòa Chính sống đến tận bây giờ, nhất định phải hung
hăng đạp cửa vào cho Kim Dung một đấm. Về phần có khôi phục danh dự
hay không, hẳn nàng cũng không để ý.
Truyện bên lề :
1. Một số sự thực
Mộ Dung đại bá nói " Tiểu Chính chẳng qua bắt đổi tên sản nghiệp
thành tên nàng, kỳ thật chúng ta thích tiêu xài thế nào nàng đều mặc kệ"