BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 162

Gương mặt nhăn nheo của Đào Văn Lạt thoáng nở một nụ cười, mắt

ngầm nhìn quan sát vóc dáng của Tuyết Lương. Bộ đồ trên người và hai gò
má dính đầy đất bùn vì phải chui mình trong địa đạo lúc nãy, mái tóc buộc
gọn, bỏ thõng dài sau lưng để lộ khuôn mặt đẹp đẽ và đầy sự tin của người
đàn bà. Với dáng người mảnh khảnh, khẩu súng buộc chặt bên đùi, tất cả
không phù hợp với một chiến sĩ du kích chung chung ở nơi này được. Lạt
chăm chú nhìn Tuyết Lương, cất tiếng.

- Sự chiến đấu dũng cảm nổi tiếng của đồng chí đã được nhiều người

biết tới, nhưng sắc đẹp của đồng chí cũng đã được nhiều người nhắc nhở
vẫn là cái động lực để hốt hồn những người khác nữa.

Tuyết Lương bình tĩnh, nghiêm chỉ đáp.

- Chuyện sau so với chuyện trước thì sắc đẹp của tôi không có gì đáng

nói hết cả. Sự ngợi khen về sắc đẹp của tôi không có gì đáng kể đối với tôi.

Lạt đưa mắt nhìn lên thân áo bà ba mà Tuyết Lương đang mặc trên

người. Dù có rộng một chút, nhưng vẫn không dấu được bộ ngực căng tròn
của nàng. Từ giây phút đó lòng Lạt bỗng dâng lên một niềm đau khổ vô
biên, một thứ đau đớn mà nhiều năm qua thường bùng dậy trong lòng anh
vào những trường hợp như thế này. Nó có thể thoát thai từ cái thái độ
không định được rõ rệt của Tuyết Lương, cũng có thể vì sắc đẹp và thái độ
tự cao của Tuyết Lương đã làm cho Đào Văn Lạt nhớ tới Liên mà nhiều
năm qua sự nhớ nhung này đã ngủ yên trong lòng mình.

Đào Văn Lạt lại chợt nhớ tới cái mãnh lực ma quái ngày nào đã thúc

đẩy mình cầm dao thật sắc cứa vào thân thể. Lạt nhỏ nhẹ.

- Đối với một người đàn bà yêu nước nhiệt thành như đồng chí thì sắc

đẹp của mình không đáng quan tâm là một điều rất đúng, nhưng đối với
những chiến sĩ dưới quyền chỉ huy của đồng chí, tôi tin chắc nó là một
động lực thúc đẩy họ chiến đấu dũng cảm hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.