BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 163

Tuyết Lương nhìn thẳng vào mặt Đào Văn Lạt, không nói một lời nào.

Kể từ ngày nàng gia nhập kháng chiến thì Tuyết Lương đã cương quyết
lạnh lùng, không giao thiệp với bất cứ người đàn ông nào chung quanh
nàng, và thái độ cương quyết này được nàng áp dụng ngay với các cán bộ
cao cấp. Tuyết Lương đã khôn ngoan tránh né các đòn tình cảm này, tuy
nhiên nàng đoan chắc đồng chí Phạm có lẽ từ Hà Nội vô đây để giúp đỡ
việc củng cố lực lượng cho Mặt Trận Giải Phóng và nàng hiểu rằng người
Cộng Sản chính gốc này đã xem mình không đáng tin cậy và dễ dàng bị
tình cảm quyến rũ. Tuyết Lương cương quyết không để mình bị lung lạc
trước người đàn ông này, nàng tự nhiên cất tiếng.

- Chuyện rõ ràng là đồng chí đã bỏ công lặn lội đến tỉnh Long An này

với nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Thưa đồng chí Phạm, trong cương vị đó,
tôi xin chúc đồng chí được thành công mỹ mãn.

Đôi mắt chớp chớp với dụng ý muốn nói cho người mình đang nói

chuyện biết mình cũng là người của mặt trận. Đào Văn Lạt nói.

- Tôi đến đây để góp chút ít kinh nghiệm của mình để chiến đấu mà tất

cả chúng ta ai cũng hiểu rằng một ngày nào đó, cuộc chiến đấu của chúng
ta sẽ được toàn dân miền Nam nổi dậy ủng hộ. Tôi hy vọng là đồng chí sẽ
cùng chúng tôi chung lưng làm việc cho mục tiêu đó.

Tuyết Lương đáp với giọng thẳng thắn.

- Tôi sẵn sàng làm tròn nhiệm vụ đòi hỏi của mình. Bây giờ tôi phải

trở lại nhiệm vụ quan sát của tôi.

Lạt lặng lẽ nhìn theo Tuyết Lương đang cúi người chui vào địa đạo, đi

khuất, xong mơi lặng lẽ đăm chiêu, bước lại nơi Đồng đang đứng bên cạnh
tấm bản đồ treo trên vách. Trong lúc hai người đang thảo luận thì thỉnh
thoảng có nhiều người giao liên, phần lớn là những em bé trên dưới mười
tuổi, mình để trần vơi mỗi chiếc quần cụt che thân, đi chân đất chui từ các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.