BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 193

tỉnh ngộ, mới biết rằng sự hy sinh của mình hơi quá đáng. Tôi đã vô cùng
ân hận, và tôi sẽ ân hận suốt đời.

Tuyết nghe bàn tay của Đào Văn Lạt run nhè nhẹ trên vai mình. Lạt

đứng đó với ánh mắt đầy trắc ẩn. Tuyết cất tiếng đầy thắc mắc.

- Nhưng đồng chí nói chuyện đó với tôi làm gì trong lúc này?

- Bởi vì, đồng chí Tuyết à, tôi có cảm tưởng là đồng chí đang đi vào

con đường sai lạc mà tôi đã trải qua. Đồng chí đã mất chồng và sự đau khổ
của đồng chí quả có lớn lao thật, nhưng nếu đồng chí không nhận ra điều
tôi vừa nói thì đồng chí sẽ tự giết mình. Để đè nén sự đau khổ của mình,
đồng chí đã đè nén hết tất cả các tình cảm của con người. Nếu đồng chí cứ
tiếp tục mãi như vậy, đồng chí sẽ quên hẳn đi tình yêu và lòng nhân ái. Hận
thù sẽ tàn phá trong nội tâm của đồng chí, rồi sớm muộn gì đời sống của
đồng chí sẽ cũng trở nên vô vị như tôi.

Tuyết hằn học đáp:

- Từ ngày anh Lương, chồng của tôi, bị thảm sát. Tôi đã không dám để

cho mình có thể còn yêu được bất cứ người nào cả. Nếu tôi lại để mình yếu
đuối, tôi biết chắc thế nào tôi lại cũng bị đau khổ về những mất mát khác.

Đào Văn Lạt cẩn thận nói.

- Vậy các con của đồng chí không xứng đáng với tình yêu của đồng

chí hay sao?

Tuyết cương quyết nói:

- Chúng nó đã có bà nội của chúng lo lắng đầy đủ rồi. Nếu tôi để mình

nghĩ mãi tới chúng nó, thì tôi sẽ không thể nào thực hiện được lời thề của
tôi hầu trả thù cho cái chết của chồng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.