BÙN PHA SẮC XÁM - Trang 74

TÁM

Bên trong pháo đài được tấn bằng bao cát cách Đà Lạt hơn bảy trăm

dặm về phía Tây Bắc, Trung Tá Paul Devraux lúc này đang thu người trên
chiếc ghế bố ngủ khò. Trên người Paul vẫn còn nguyên bộ quân phục ngụy
trang đặc biệt của binh chủng nhảy dù. Ngang đầu vẫn còn quấn một giải
băng trắng do vết thương gây ra bởi một mảnh đạn trong lần đi tuần tiểu
với Joseph cách đây mấy tuần trước, vết thương bây giờ vẫn chưa lành hẳn.
Bên cạnh chiếc ghế bố, lủng lẳng chiếc nón sắt trong vòng tay vói, dành khi
hữu sự. Đống giấy tờ cao nghêu chất đầy trên chiếc bàn có nhiều điện thoại
dã chiến. Các bản thuyết trình cùng những bản đồ và thống kê được treo
đầy trên tường cũng như các vật dụng khác, tất cả đều được phủ một lớp
bụi mỏng.

Bụi đỏ từ trên nắp hầm bỗng nhiên ngừng rơi khác với thường lệ, bên

ngoài trời tối đen, ngột ngạt khác thường. Các cuộc pháo kích bằng súng
cối của Việt Minh bắn vào căn cứ mấy tuần nay đã trở nên thường xuyên,
giờ cũng bỗng dưng ngưng hẳn, cho nên một số sĩ quan đồng đội của Paul
đã cùng nhau mỉm cười dự đoán rằng, Cộng sản sau cùng cũng nhận thức
rằng họ không còn cách nào khác hơn để chọn lựa, và như vậy chắc chắn
họ sẽ chuẩn bị ván bài cuối cùng bằng cách sẽ dùng toàn thể lực lượng bộ
binh để tấn công vào căn cứ này.

Chuyện tiên đoán này đã xảy ra từ nhiều ngày qua, nhiều tuần rồi cũng

qua, nhưng cuộc tấn công bằng quân bộ của địch vẫn chưa xảy ra, cho nên
Paul đã quên hẳn cuộc chuẩn bị lâu dài cho cuộc tấn công không thấy xảy
ra này. Anh đã thường xuyên theo lệnh của Đại Tá De Castrie cho bố trí lại
các vị trí bố phòng theo phương pháp mà viên chỉ huy của mình cho là
hoàn hảo nhất, rồi nhân lúc rảnh rỗi anh bỏ mình lên ghế, hoặc ngủ vội
trong khi chờ đợi giờ phút tấn công của địch quân không biết khi nào mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.