Đức Phật chủ cõi Cực Lạc hiệu A-di-đà - Vô lượng quang, Vô lượng thọ - đang
vì chúng nói pháp. Dân chúng ở cõi này toàn là hàng Thanh văn, Bồ-tát tu hành đều
được không còn lui sụt và có những vị chỉ còn một đời được bổ đi làm Phật ..., cho nên
ở đây thảy đều là hạng người lành bậc thượng.
Cõi này chứa đựng đầy đủ những yếu tố mà chúng ta đang ưa thích, nào là
thuần vui không khổ, trang nghiêm đẹp đẽ, bảy báu dẫy đầy, thầy thánh bạn hiền, sống
lâu khỏe mạnh, ăn mặc tùy ý, lui tới thong dong ... Những hình ảnh này khiến chúng ta
khao khát ước mơ, đó là Ưa.
Chán cái gì?
Phần sau kinh A-di-đà, đức Phật Thích-ca nói:
“Chư Phật ở mười phương cũng khen ngợi ta rằng: Phật Thích-ca Mâu-ni hay
làm được việc ít có khó làm, hay ở thế giới Ta-bà xấu ác đầy dẫy năm thứ nhơ nhớp -
kiếp người nhơ nhớp, kiến chấp nhơ nhớp, phiền não nhơ nhớp, chúng sanh nhơ nhớp,
mạng sống nhơ nhớp - được thành Phật, vì chúng sanh nói pháp khó tin.”
Đó là Phật chê trách cõi Ta-bà nhơ nhớp xấu xa khiến chúng ta nhàm chán xa
lánh. Hai bên đã trưng bày rõ ràng trước mắt chúng ta, một bên thì tốt đẹp trang
nghiêm sang trọng vui vẻ, một bên nhơ nhớp xấu xa khổ đau, để chúng ta sanh tâm ưa
thích bên vui, chán ngán bên khổ. Đó là cửa cổng ưa chán để tiến vào ngôi nhà Cực
Lạc.
Vì
ưa thích say mê cảnh đẹp cõi Cực Lạc, chán ngán cái xấu xa nhơ nhớp cõi
Ta-bà, nên tâm phiền rộn lăng xăng chạy theo dục lạc thế gian của chúng ta dần dần
khô lạnh, chừng đó ứng dụng pháp tu Trì danh niệm Phật mới thành công. Song muốn
tâm ưa chán lên đến cực điểm, hằng ngày chúng ta phải phát nguyện hồi hướng.
Hồi hướng thế nào?
Hồi là xoay lại, hướng là hướng đến. Chúng ta xoay sự ưa thích quyến luyến
nơi cõi Ta-bà hướng đến cõi Cực Lạc để chán cõi Ta-bà, mến ưa Cực Lạc. Ví như:
Mỗi khi ra đường thấy rác rến sình lầy nhơ nhớp, chúng ta khởi nghĩ: Cõi Ta-bà
thật là bẩn thỉu nhơ nhớp đáng chán, cõi Cực Lạc toàn bảy báu trang nghiêm trong
sạch đáng ưa thích. Ta nhất định phát nguyện sanh về Cực Lạc để khỏi thấy sự nhơ
nhớp này nữa. Đó là hồi nhơ nhớp hướng trong sạch.
Hoặc khi chúng ta gặp những nghịch cảnh bức bách khổ đau liền khởi nghĩ: Cõi
Ta-bà nhiều đau khổ bất như ý, ở Cực Lạc hoàn toàn an vui mãn nguyện. Ta phải chán
cõi này, mong mỏi được vãng sanh về cõi Cực Lạc mới toại nguyện. Đây là hồi đau
khổ hướng Cực Lạc.
Hoặc khi ra chợ hay xóm làng nghe những lời chửi bới nguyền rủa, chúng ta
khởi nghĩ: Ở Ta-bà thường nghe những lời xấu ác, cõi Cực Lạc hằng nghe tiếng nhạc
trời, tiếng chim nói pháp... ta rất chán ngán cõi Ta-bà, nguyện sanh về Cực Lạc để
hằng ngày được nghe pháp. Đây là hồi phiền não hướng về Bồ-đề.
Hoặc trong tình huynh đệ bằng hữu có xẩy ra việc phản trắc, chúng ta khởi
nghĩ: Ở cõi Ta-bà bạn bè không thật tốt khiến ta phiền não, cõi Cực Lạc toàn là người
lành bậc thượng đáng kính mến. Ta nhất định nguyện sanh về bên ấy để được làm bạn
với những người toàn thiện. Đây là hồi bạn ác hướng bạn lành.