BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 140

xong, anh cố kiễng lên tìm vợ trong đám đông, cũng không thấy. Anh đứng
chờ đến lúc vãn người mới về. Song vợ anh chưa có ở nhà.
Đến tận chiều sẩm, khi hỏi thăm hết người y tá đã nhận tiền hành lý của
làng mà về tỉnh rồi, chị Pha mới dám lò mặt ra đường và thú thực với
chồng rằng sợ bị đau, không dám tiêm. Pha cáu quá, mắng:
- Thế ra bu nó sợ đau chốc lát chứ không sợ cái chết.
Chị Pha cãi:
- Chết thế nào? Chết đã có số. Số ai bị các quan bắt đi thì có tiêm cũng
không tránh khỏi. Mà số tôi không chết thì chả tiêm cũng chả việc gì.
Sáng hôm sau, một tin ghê gớm đồn đi, là thằng Mới vừa chết vì dịch tả.
Chị Pha lo đến thân, tối nào cũng ra miếu bà Cô lễ cầu bình yên.
Chị đã gầy lại thêm gầy. Bởi vì mỗi ngày chỉ ăn một bữa cháo loãng, nấu
bằng cơm cháy mà bà trưởng Bạt cho.
Cực chẳng đã, Pha phải bàn với vợ bán nhà để lấy tiền ăn. Mà lại bán ngay
cho trương Thi bên hàng xóm lấy sáu đồng. Trương Thi hãy đưa cho chị ba
đồng, hẹn đến cuối tháng mới trả nốt. Vì vậy, vợ chồng vẫn có quyền là chủ
nhân cái nhà và luôn thể, chủ nhân cả những cái bẩn thỉu ghê tởm chứa chất
trong nữa.
Pha được mát mặt, trang trải nợ nần lặt vặt, còn thừa đong gạo, mua khoai,
mua ngô. Nhưng vợ chồng phải dành dụm để kéo cho dài ngày được sống
đỡ lo lắng. Bởi vậy, chỉ dám ăn ngũ cốc có bữa sáng, còn bữa chiều thì đi
đào củ chuối, hái lá râm bụt, hoặc những lá mà người ta bảo rằng ăn được,
mọc bừa bãi ở cọc giậu.
Những tin dữ dội về quan ôn bắt lính ở làng An Đạo hoặc những làng cạnh,
không mấy ngày không có làm cho mọi người kinh khủng. Mà toàn là
những người không tiêm. Chị Pha lo quá, hối hận mãi rằng trốn tiêm mà
dại.
Nhưng một hôm, chị không phải lo nữa, vì nguyên chị yếu, lại ăn bậy, ở
bẩn, không tiêm phòng, nên thần dịch tả đã đem chị đi, sau một trận thượng
thổ hạ tả có vài giờ đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.