Bất đồ Thầy đội chộp ngay, bóc lấy một tờ, bỏ nghiến vào túi, vui sướng
nói:
- Ừ, tóm được cậu rồi, có chạy đường trời, đang thiếu tiền góp tổ tôm
tối nay đây.
Rồi không lý sự gì thêm nữa, thầy chạy ra như thằng ăn cắp giật và khóa
tách cửa lại, rồi quay vào cười ha hả. Hẳn thầy đắc chí về cách lấy tiền có
nghệ thuật.
Bị mất tiền Pha quờ tay theo để vớ lại và đứng phắt dậy, nhưng đánh nhói,
anh tưởng gãy chân về cái cùm. Anh ôm cẳng xuýt xoa, vừa đau, vừa tức,
bất giác anh hu hu khóc. Anh không ngờ chốn công môn lại nhũng nhiễu
hơn chợ. Mất một đồng bạc, anh có còn bốn. Anh lấy gì lễ quan, theo trong
giấy ông nghị được? Như vậy anh không thể kêu oan nữa. Anh nói dối
quan thật, vì anh có đủ đâu năm đồng? Thế này thì chiều nay hay mai anh
cũng không mong gì được tha về. Mà tội lừa quan trên phải biết rằng không
nhẹ. Lại nghĩ đến từ hôm qua đến nay, anh mất vào những chỗ không đáng
mất gần hai đồng rồi. Anh tiếc món tiền mồ hôi nước mắt, có thể cứu sống
gia đình anh ngót một tháng trời.
Pha ngồi trong buồng giam nhìn ra ngoài sáng. Bụng anh lo lắng không lúc
nào ngơi. Anh thương vợ phải mong mỏi anh về, mà ngày về của anh, chưa
biết chừng một tháng, hai tháng, hay đôi ba năm… Chẳng hay vợ anh có
biết nông nỗi này mà tìm anh, cố lo cho anh khỏi tai nạn hay không.
Thỉnh thoảng những con muỗi to và những con kiến lửa kềnh lại đốt anh
đánh nhói. Mà cả hai đùi tê liệt, máu đọng lại, bấm không thấy đau. Anh
mỏi, nhưng càng cựa càng đau. Anh thấy ở đời không có cái dại nào giống
cái dại nào, tự nhiên vô cớ đưa đầu vào tròng để nên tù nên tội. Anh chỉ
mong trời phật run rủi, cho ông nghị có thể giải thoát cho anh được.
Bóng nắng ngoài hè càng rợp sân, anh càng nóng ruột. Rồi thấy bụng đói
và thèm thuốc lào nữa. Nhất là khi lũ lính ăn cơm ở gian ngoài, anh càng
cồn cào. Chắc là anh phải nhịn bữa chiều hôm nay.
Rồi đến sẩm tối, trong trại vắng tanh, anh nghĩ đến vợ anh ở nhà, bụng dạ
lại cồn cào hơn đói. Một đêm nay nữa, một đêm lo sợ, không ngủ được, anh
sẽ thấy nó dài là ngần nào. Nghĩ đến từ sáng hôm nay về trước anh được tự