BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 71

Ông nghị đuối lý, nhưng cũng gật đầu, nhăn mặt dằn từng tiếng:
- Biết rồi, khổ lắm. Nhưng con phải biết rằng chỗ người lớn nói với
nhau, tức là tao đã khấn với quan huyện như thế rồi, con nghe chưa? Nếu
con định tâm quỵt ngài, rồi con sẽ thấy rằng con dại. Con đã vào cửa quan
một lần, há lại chưa sáng mắt ra hay sao?
Pha lại thấy nhụt, nhưng cũng cần nói cho vỡ lẽ:
- Nhưng thưa quan, con cơm chả có mà ăn, áo chả có mà mặc, đến bữa
chiều nay nhà con phải đi chạy gạo, thì làm gì có tiền mà lễ quan một cách
vô lý.
Thấy mình thuyết đã xiêu lòng thằng ngu ngốc mà thỉnh thoảng nó cứ
chống chế, nên ông nghị càng hết sức nhồi sọ, đánh về mặt cảm tình. Vì
vậy, ông lại nhăn mặt và dằn:
- Khổ lắm, giảng từ hôm nọ thì không thèm hiểu cho. Tao đã bảo tao
cho vay kia mà.
Nói đoạn, ông mở tủ quẳng cuộn giấy bạc xuống bàn, nhìn Pha để dò ý và
tủm tỉm nói:
- Đây, tao là người lớn, chẳng lẽ tao nói hai lời với anh. Anh mất tiền
tao cũng thương hại, nhưng anh phải mừng được làm đầy tớ chỗ quyền thế.
Thấy Pha đứng ngây người, im lặng, ông nghị thở dài, và nói bằng giọng
thân mật hơn:
- Thế nhà mày thiếu gạo ăn hôm nay à, con? Thằng Phát đâu?
- Dạ.
- Vào bảo cô Tư hay cô Năm cũng được, nghe chưa, đong cho anh Pha
hai đồng bạc gạo nhé. Khổ.
Thấy Pha có dáng cảm động, ông than thở:
- Gạo độ này kém lắm nhé. Đồng bạc chỉ đong có mười lăm bơ chiêm,
sốt cả ruột.
- Bẩm, được mười chín bơ ạ.
- Láo.
Rồi ông đánh trống lắp:
- Thế hôm nọ tám đồng, hôm nay hai đồng gạo với hai chục nữa là đi
ba mươi đồng, nhớ lấy nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.