BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 90

tiêu.
Pha cảm động, kể lại cho anh rể nghe sự thể, và ý kiến của vợ chồng vừa
bàn. Bác trai Tân lắc đầu nói:
- Thế thì thế nào lão cũng ních đến hai mươi phân.
Chị Pha quả quyết:
- Bao nhiêu thì bao, trả cho bằng được.
- Nhưng tất lão làm khó khăn, tính lãi cả tháng là sáu đồng.
Vợ chồng Pha ngồi ngây như tượng. Bác Tân nghĩ một lát rồi nói:
- Thế ngộ lão vẫn cứ ngọt ngào, nhất định không lấy nợ thì sao? Ý lão
muốn ngâm để lấy ruộng kia.
Phải rồi, thành ra mình có tiền cũng khó lòng mà trả được, ác quá.
Bác Tân gật gù cười:
- Rồi chợt lúc mình không có tiền, hắn mới đòi, và bắt mình viết văn tự
mới, cho cả lãi lên làm gốc. Cái lối này, hắn vẫn dùng xưa nay.
Rồi chợt nghĩ ra, bác nói tiếp:
- Được, tôi đi với chú đến. Tôi làm chứng cho. Hễ lão lật lọng thì ta
đem việc này lên quan.
Chị Pha cáu tiết:
- Thế thì chỉ chết thằng dân đen thôi à?
Bác Tân gật gù đáp:
- Phải, bao giờ nhà cầm quyền với nhà tư bản cũng về hùa nhau để bóp
hầu bóp họng bọn ta.
Ba người im lặng, chẳng khác gì ba ông tướng trơ trọi lại không khí giới,
đang cố tìm cách giải đám vây mà bên địch có quân hùng tướng mạnh.
Chợt bác Tân long lanh nhìn hai người, nói:
- Được rồi, chú với tôi, hai ta cứ đi. Chú nói rằng nhờ tôi đến bầu chủ
và xin cho tôi ký vào văn tự. Tôi nói xin viết ruộng của tôi ở cánh đồng
Sớm.
Pha cảm động nói:
- Như thế thì tôi để khó cho bác.
- Chú đừng kỳ quản. Chỗ anh em nghèo, ta nên giúp đỡ lẫn nhau. Tôi
thường vẫn bảo chỉ có mình mới biết thương nhau, chứ họ lúc nào cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.