BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 92

Nguyễn Công Hoan

Bước đường cùng

Chương 16

Hôm sau Pha lại đến. Và cố nhiên ông Nghị Lại không tiếp. Liền liền trong
năm hôm, không hôm nào người ta mở cổng cho anh vào.
Nhưng đến hôm thứ sáu, anh không đến nữa.
Anh không đến, không phải vì chán nản. Anh rất kiên tâm, nhất là anh biết
nỗi nguy hiểm vì nợ ông Nghị Lại. Anh không đến, vì anh không dám đến.
Cái tin anh có ba chục bạc từ bữa khao, nó đồn đi khắp làng, cho nên từ bà
trưởng Bạt đến đòi nợ hôm nọ, anh Tý đến bắt đền thêm hai hào tiền ô, đến
con Cù, thằng Lãnh cũng đến hỏi những món vặt. Chị Pha trốn không kịp.
Chị cứ phải bẻ que thề sống thề chết, nói là người ta ghét bịa đặt ra, chứ chị
làm gì có tiền. Chị đành nghe hết những lời nặng nhẹ, những câu chửi bới
nhục nhã. Chị nhất định ỳ các món nợ khác mà ngày nào người ta cũng đến
thúc và nói khó chịu để chồng cố lăn lưng vào trả cho được món nợ ông
nghị không đòi.
Thì xảy ra kỳ thuế đến nơi.
Hôm ấy buổi chiều, có mõ rao mời làng ra đình bổ thuế. Chị Pha chán nản
bảo chồng:
- Thế là lại chết. Chốc nữa thầy nó đi mà nghe xem mỗi xuất sưu năm
nay bao nhiêu. Nhân tiện có gặp cụ Lý thì trách cho cụ ấy mấy câu.
Pha lắc đầu:
- Nghe làm gì? Để bảo cậu Dự đi. Cậu ấy bạo ăn bạo nói, vả mình vào
thứ bực nào, mở miệng ra ai nghe, nhỡ người ta mắng cho, mình ra thù ghét
thì dại.
- Người ta làm ức, mình không chịu được, thì phải nói. Từ hôm nọ đến
nay, mình đã tai hại bao nhiêu về nhịn nhục rồi, còn nhịn nhục đến đâu
nữa?
- Nào ai nhịn nhục? Năm nay nhà nước bổ thuế mới không nhất loạt
hai đồng rưỡi như mọi năm. Vậy mình có mươi thước đất với tám sào
ruộng thì nộp vào hàng sáu, nghĩa là như năm ngoái, không lợi mà cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.