BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG - Trang 93

không thiệt.
Chị Pha ngồi yên một lát rồi nói:
- Các cụ bổ thuế hôm nay, chắc mai thế nào chả niêm yết ra đình cho
làng biết.
Pha thở dài:
- Đã hẳn, nhưng mình có biết chữ đâu mà hiểu các cụ viết những gì.
- Có, chán người biết chữ.
- Nhưng ai không biết chữ thì thiệt riêng người ấy. Từ hôm nọ đến nay,
tôi bị bao nhiêu tai vạ về dốt nát. Lắm lúc tức, muốn đi học.
Vợ cau mặt, mắng:
- Thôi đừng dơ. Già đời còn cắp sách đi học không sợ người ta cười
cho. Vắt mũi cũng chẳng đủ đút miệng lại còn vẽ. Định làm vương làm
tướng gì mà học?
Pha cười:
- Học có phải như trẻ con cắp sách đến trường đâu. Mà trường thì mãi
tận trên huyện xa lắc xa lơ, ai đi được? Học nghĩa là lúc rỗi, ở nhà mượn
người biết chữ dạy cho. Tôi thấy bảo chữ quốc ngữ dễ học chứ không như
chữ nho ngày xưa, chỉ độ nửa tháng là đã đọc, viết được.
Chị Pha bĩu môi:
- Nếu học dễ như thế, thì nước Nam này ai không thể ra làm quan
được?
Pha lại cười:
- Học để mà biết chữ chứ có phải để ra làm quan đâu. Mà đời này thiếu
gì nghề lương thiện, và học để mong kiếm được tiền thì trước hết phải là
con nhà giàu. Bà Tân khuyên tôi cố học cho biết quốc ngữ rồi bà ấy cho
mượn sách mượn báo mà đọc. Bà ấy bảo sở dĩ hiện nay bà ấy biết một đôi
chút cũng là nhờ biết chữ.
Chị Pha ngẫm nghĩ rồi gật, hỏi:
- Thật thế, ngày trước cả nhà chê anh ấy lù đù.
- Mà có khi lù đù thì ở chốn thôn quê mới đỡ bị bắt nạt. Tôi căm ông
Nghị Lại bao nhiêu, tôi oán ông huyện bấy nhiêu. Cho nên tôi quyết định
thế nào cũng phải học cho biết chữ quốc ngữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.