BƯỚC ĐƯỜNG TRỞ THÀNH BỐ GIÀ CORLEONE - Trang 491

21.

B enny Amato nói, "Carmine Nhỏ à. Tớ đã biết hắn từ khi hắn còn

là thằng nhóc." Hắn ta đang nói với Joey Daniello, một trong những
thuộc hạ của Frank Nitti. Lúc đó là chín giờ sáng và họ vừa ra khỏi
chuyến xe lửa đến từ Chicago. Họ đang đi dọc theo sân ga, mỗi người
mang một va-li, đi sau độ mười hai người khác, tất cả hướng về đại
sảnh chính của Nhà Ga Trung Ương.

"Cậu có chắc sẽ nhận ra hắn không?" Joey hỏi. Hắn đã hỏi Benny

cùng câu hỏi đó hàng chục lần rồi. Hắn là một anh chàng gầy nhẳng,
nom giống như một bộ xương. Hắn và Benny cả hai đều mặc trang
phục lao động với quần kaki và áo sơ mi rẻ tiền bên dưới áo gió đã sờn
rách. Cả hai đội loại mũ đan kéo xuống thấp trước trán.

"Chắc chắn là tớ sẽ nhận ra hắn. Tớ đã chẳng nói với cậu là tớ biết

hắn từ khi hắn còn là thằng nhóc hay sao?" Benny dỡ mũ ra, lùa mấy
ngón tay vuốt tóc và rồi lại chụp mũ lên đầu. Hắn ta cũng gầy nhưng
rắn chắc, dẻo dai và khỏe với những cơ bắp nổi lên qua các tay áo.
Đối lại, Joey trông giống như dễ dàng vỡ ra thành hàng vạn mảnh nếu
có tay đấm nào nện vào hắn đủ mạnh. "Chưa từng có ai bảo với cậu là
cậu lo lắng

hơi bị nhiều đấy, hở Joey?" Benny hỏi. Hắn nói điều ấy cốt

để đùa chơi thôi, không hề có ác ý gì, thế nhưng Joey vẫn thấy hơi bị
nhột song không thích cười.

"Hai tên Anthonys hẳn là cũng từng lo lắng như tôi," Joey nói.

"Mấy tên

cà chớn ở Cleveland đó? Một lũ nghiệp dư bất tài vô

dụng chẳng làm được cái tích sự mẹ gì," Benny lớn giọng miệt thị.
"Đừng nhắc tới bọn

Cà-leo-và-lăn đó nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.