BƯỚC ĐƯỜNG TRỞ THÀNH BỐ GIÀ CORLEONE - Trang 538

Vito đứng lên và đặt một bàn tay vào sau lưng Genco, và rồi vỗ lên

vai ông ta trước khi đi ngang qua phòng và ngồi xuống lại trên chiếc
ghế để cạnh cửa sổ. "Bao nhiêu người bị giết," ông hỏi Genco, "ngoài
người của chúng ta và đám Ái Nhĩ Lan?"

"Bốn người chết, kể cả đứa bé," Sonny trả lời thay cho Genco, "và

cỡ chục người bị thương. Đó là theo tờ

Mirror. Họ đăng tấm hình đứa

bé chết lên trang nhất."

"LaGuardia lại lên đài phát thanh với trò ném ra những tiếng bùm

bùm cố hữu của hắn ta." Clemenza chà vết nước xốt trên cà vạt, và
rồi, như thể bực bội với chiếc cà vạt hơn là với tin tức, ông tháo nút
thắt, giật phắt cà vạt ra khỏi cổ áo sơ mi và nhét nó vào túi áo jacket.

Với Genco, Vito nói, "Đối với cháu bé và gia đình cháu, chúng ta

tìm cách âm thầm lặng lẽ dùng tiền bạc và những mối quan hệ của
chúng ta để giúp xoa dịu bớt nỗi đau của những người thân. Chúng ta
cũng làm thế với các gia đình có người chết khác."

"Được thôi," Genco nói. "Tôi đã nghe có những quĩ được lập ra để

giúp các gia đình nạn nhân. Chúng ta có thể biểu lộ sự hào phóng ở
đó, và bằng cách nặc danh."

"Tốt," Vito nói. "Còn đối với mọi chuyện khác," ông bắt đầu, và

rồi bị ngắt quãng bởi một tiếng gõ nhẹ vào cửa.

"Này, cái gì đấy?" Sonny la ra ngoài cửa chính, và Vito nhìn lãng ra

bên ngoài cửa sổ.

Jimmy Mancini bước vào thư phòng và ngập ngừng, như thể bỗng

dưng bị mất tiếng nói. Chàng ta là một kẻ cao to, trông già hơn số tuổi
ba mươi, với những cánh tay cuồn cuộn cơ bắp và làn da nâu đậm,
ngay cả giữa mùa đông. "Emilio Barzini," cuối cùng chàng ta lên tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.