BƯỚC KHẼ TỚI NGƯỜI THƯƠNG - Trang 83

Hiền bước lên cầu thang và tới dãy hành lang mờ tối. Hiền dừng lại để

thở. Ðó cửa phòng kia là nơi An nằm. Giờ đây Hiền thấy tim đập ghê quá,
VÀ hồi hộp thất kinh luôn.Mọi sự tưởng tượng đều tan biến đi đâu hết.
Hiền chỉ thấy sợ. Sợ taí tê người lại. Hiền không dám đưa tay gõ cửa. Nhỡ
trong phòng rất đông người thì sao? Trời ơi gặp mẹ An thì có mà độn thổ.
Gia đình người ta sẽ nhìn mình bằng con mắt như thế nào nhỉ? Chắc khinh
bỉ. Không,khing bỉ cũng coi thường. Ơ, con gái mà đội mưa đội gió đi thăm
con trai. Không có tình ý thì sao lại đi thăm đường đột như thế. Sao không
đợi về nhà hãy thăm. Nhưng An sắp chết kia mà. Biết vậy, sắp chết. Ai nói
cho biết sắp chết?Có đến thăm nhiều lần mới biết chớ. Hiền lại ứa nước
mắt. Bây giờ là nước mắt xấu hổ, sợ hãi. Hiền đứng chết trân trước cửa
phòng An.

Hiền bổng giật mình vì nghe tiếng ai cười như tiếng thằng Nai. Chết

thằng Nai ở đâu? Hiền nhìn quanh, tiếng cười rất nhỏ, dường như thoát ra
từ một kẻ hở nào. Và Hiền biết rồi. Cánh cửa sổ hàng ngày vẫn đóng kín,
nhưng hôm nay sao tự nhiên hé ra một chút. Hên quá phải nhìn vào mới
được , coi chuyện gì ở bên trong .

Hiền khẽ níu nhẹ cho cánh cửa xổ bung ra một khỏang lớn vừa đủ ghé

mắt vào. Ghé mắt, không thấy gì hết trơn vì bên trong còn cái màn cửa nữa.
Hiền đành ghé tai. Giọng thằng Nai nhí nhảnh:

- Anh An, ăn nữa thôi. Cam ngọt quá há?
- Thôi anh ăn phình bụng rồi nè. Nứt bụng là chết liền.
- Mẹ nói anh khẻo rồi, ăn cả con heo quay cũng được.
- Chớ sao.
- Anh còn đau chân không?
- Sơ sơ.
- Vậy mà lúc trưa mẹ tới, anh cứ kêu đau hoài, kêu đi chưa được. Anh

An , sao anh chưa muốn về nhà.

- Về nhà buồn lắm.
- Sao vậy?
- Về nhà rồi không có ai nhớ anh.
- Ai nhớ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.