BƯỚC KHẼ TỚI NGƯỜI THƯƠNG - Trang 84

- Chị Hiền
Hiền mím môi. Nóng phừng mặt.A, Anh chàng hết bịnh rồi, lành từ

bao giờ mà còn đóng kịch. Kìa giọng, anh chàng cười tỉnh táo:

- Sáng nay có qua chị Hiền không?
- Mưa bất chết .Nhà chị đóng cửa kín mít.
- Chị Hiền không hỏi thăm gì anh hết trơn à?
- Không.
- Chị có hỏi cứ nói anh bịnh nặng lắm nghe. Sắp chết nghe.
- An làm em sợ quá.
- Sợ gì chớ?
- Thì bửa đó. Bửa chị Hiền tới.Anh dọa làm em sợ chết luôn
Ciọng An cười hi hi:
- Hi hi, ha ha…Buồn cười muốn chết.
- Mà sao chị Hiền sợ anh chết?
- Vì chị Hiền yêu anh.
- Yêu là gì?
- Là thương. Là bửa nào về làm vợ anh.
- Nhưng anh chết rồi, chị Hiền đâu có về.
- Anh giả bộ mà. Cười quá. Bữa đó giống quá há. Mà Nai giỏi ghê.

Nai nói dối tài lắm chị Hiền mới tin.

Hiền cắn chặt môi dưới. Muốn cắn thật dau cho chảy máu luôn. Thì ra,

Hiền tưởng Hiền đùa cợt anh chàng. Nào ngờ, Hiền bị anh chàng lừa cái
một. Qua mặt Hiền hoài hoài. Như lần này.Hừ còn khuya.Bây giờ người ta
biết rồi, người ta biết mình chơi trò đê tiện. Vậy mà hôm đó dám thở hắt ra,
còm dám làm như sắp chết,phều phào: Hiền yêu anh không? Tết Công gô.
Tết Ma rốc. Xưa. Cù lần. Còn lâu há. Ðồ nghèo mà ham. Còn cười nữa,
người ta điên rồi đây, người ta run rẩy rồi đây.

- …À, hai cây lúa mọc chưa?có coi dùm anh không?
- Mọc rồi .
- Ô. Mọc thiệt há.Hên rồi. Cao bao nhiêu?
- Em đâu có biết. Gà bươi hết rồi còn đâu.
- Trời ơi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.