BƯỚC MỞ ĐẦU CỦA SỰ MỞ RỘNG HỆ THỐNG THUỘC ĐỊA PHÁP Ở VIỆT NAM - Trang 103

đích của cả hai nước. Để đạt được kết quả mong muốn ấy
một cách chắc chắn hơn, cũng như để đảm bảo tốt hơn
những quyền lợi của nền văn minh, phải thiết lập chế độ
bảo hộ của nước Pháp đối với Nam Kỳ, và cuối cùng là tận
dụng mọi biện pháp ký kết mọi giấy tờ có tác dụng mang lại
những kết quả mà chúng ta đề nghị vì quyền lợi chung của
hai bên…”

Cần lưu ý rằng khi trao những quyền lợi ấy, trái với xu hướng

của các triều thần, Napoléon III không tìm cách chiếm đất. Ông
chỉ thị rõ ràng là “thiết lập nền bảo hộ của Pháp” trên đất Nam
Kỳ, chứ không phải thôn tính làm thuộc địa.

Vả lại, hình như ông Đô đốc chẳng nhận được, ngoài văn bản

chính thức ấy ra, những chỉ thị cụ thể nào quy định rõ những giới
hạn mà ông ta phải giữ đúng, không được vượt qua.

Vậy là Bonard tự coi mình như một người binh lính và một người

cai trị, hơn là một người chỉ đạo chiến tranh. Ngoài ra, có thể ông
thừa nhận rằng quân lực của ông, tuy rất đầy đủ để đánh chiếm
đất đai trong vùng ven biển và có thể được sự hỗ trợ của hạm đội,
nhưng không đủ để thọc sâu vào một xứ sở rất hiếm đường xá giao
thông… Ông ta dường như cũng không mấy quan tâm đến chuyện
giúp đỡ những quân nổi loạn ở Bắc kỳ mà ông rất có thể làm được,
hoặc nhận sự giúp đỡ mà họ có thể mang lại cho ông.

Ông ta thực hiện những cuộc hành quân ông cho là cần thiết để

không còn phải sợ bị tấn công bất ngờ; bằng cách chiếm Biên
Hòa và vùng phụ cận. Ông bảo đảm cho biên giới Nam kỳ được an
toàn; ông ta tiến hành một cuộc biểu dương lực lượng chĩa vào kinh
đô Huế, nhằm thúc đẩy triều đình phải đàm phán và ông dừng lại

mức độ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.