BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 141

“Tôi cho rằng anh đang hơi lạc quan trong tình hình này

đấy,” Lomax bảo. “Nhưng mà tôi sẽ gọi điện lại và cho anh biết
câu trả lời của phía bên kia ngay khi xong cuộc gặp.”

Michael kể cho Carol cái tin vui đó vào buổi tối, nhưng giống

như Reginald Lomax, cô tỏ ra nghi ngờ. Tiếng chuông điện
thoại reo vang ngắt quãng cuộc trò chuyện của họ về vấn đề
này. Michael, với Carol đứng bên cạnh, lắng nghe chăm chú
thông báo của Lomax. Dường như Philip đã sẵn sàng giải quyết
vụ việc với hai mươi lăm ngàn bảng và đồng ý thanh toán phí
tổn cho cả hai phía.

Carol gật đầu chấp nhận với vẻ hài lòng, thế nhưng Michael

chỉ nhắc lại với Lomax rằng sẽ phải cương quyết đòi không dưới
một trăm ngàn. “Anh không thấy thằng Philip đã mường tượng
ra nó sắp sửa phải chịu phí tổn bao nhiêu nếu như vụ này kết
thúc ở tòa án à? Và nó biết quá rõ là tôi không bỏ cuộc đâu.”

Carol và Lomax vẫn không tin. “vụ việc nhẹ nhàng hơn là

anh tưởng đấy,” viên luật sư bảo anh ta. “Ban hội thẩm Tòa án
Tối cao có thể sẽ xem những lời nói đó chỉ có ý định đùa giỡn
giễu cợt thôi.”

“Giễu cợt? Thế còn trận ẩu đả tiếp sau trò giễu cợt đó thì sao

hả?” Michael nói.

“Anh ra tay trước mà,” Lomax nhắc. “Hai mươi lăm ngàn là

một con số khá tốt trong hoàn cảnh này đấy,” anh ta nói thêm.

Michael không lay chuyển và kết thúc cuộc nói chuyện bằng

cách lặp lại yêu sách đòi một trăm ngàn bảng.

Hai tuần lễ trôi qua, rồi phía bên kia đưa ra năm mươi ngàn

để đổi lấy một sự thỏa thuận nhanh chóng. Lần này Lomax
không ngạc nhiên khi Michael từ chối thẳng thừng lời đề nghị
này. “Tiên sư cái thỏa thuận nhanh chóng ấy. Tôi đã nói với anh
là tôi sẽ không xem xét nếu ít hơn một trăm ngàn mà.” Lúc này,
Lomax đã biết rằng bất cứ lời khuyên nên thận trọng nào cũng
sẽ lọt thỏm trong một đôi tai bị điếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.