BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 179

bằng những tấm mà bà vừa mới được cho xem, nhưng bởi vì
không được hỏi ý kiến, nên bà không nói gì.

“Có vẻ được hơn rồi đấy,” Ray Kendaal Hume bảo. “Có vẻ đúng

cái kích cỡ của gian tiền sảnh, em bảo sao nhỉ, Melody?”

“Hoàn hảo,” bà vợ ông ta trả lời, không hề đo một cái nào
“Anh rất vui mừng chúng ta thống nhất,” Ray Kendall Hume

bảo. “Nhưng mà tấm nào, hả cưng? Tấm đỏ và lam nhạt, hay
tấm vàng và da cam rực rỡ?”

“Tấm vàng và da cam,” bà Melody nói không chút do dự. “Em

thích kiểu cách những con chim màu sắc sặc sỡ chạy nhảy ở bên
ngoài.”

Ông Christopher nghĩ ông ta trông thấy người bán hàng

nhăn mặt.

“Vậy thì tất cả việc còn lại chúng ta phải làm bây giờ là thống

nhất một cái giá,” Kendall Hume nói. “Tốt honwn em nên ngồi
xuống, cưng à, bởi vì có thể mất một lúc đó.”

“Em hy vọng là không,” Bà Kendall Hume bảo, cương quyết

cứ đứng. Vợ chồng Roberts vẫn yên lặng.

“Thật không may, thưa ngài,” người bán hàng bắt đầu, “Bà vợ

ngài đã lựa chọn một trong số những tấm thảm đẹp nhất trong
bộ sưu tập của chúng tôi, và do đó, tôi sợ rằng sẽ không thể điều
chỉnh lại giá nhiều được nữa.”

“Bao nhiêu?” Kendall Hume nói.
“Ngài thấy đấy, thưa ngài, tấm thảm này được dệt ở Demirdji,

tỉnh Izmir, do hơn một trăm người thợ dệt dệt và họ phải mất
hơn một năm để hoàn thành nó.

“Đừng nói với tôi cái chuyện vớ vẩn đó,” Kendall Hume nói,

nhấm nháy mắt với Christopher. “Hãy chỉ cho tôi biết tôi phải
trả bao nhiêu đây.”

“Tôi cảm thấy là trách nhiệm của tôi phải chỉ ra, thưa ngài,

rằng tấm thảm này không nên có mặt ở đây chút nào,” Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.