BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 182

“Cũng giống y như tôi nôi các con tôi vậy thôi,” Kendall

Hume nói, cười to. “Bằng cách làm ra một lợi nhuận kha khá.”

Người bán hàng tạm dừng lời như thể đang suy tính lại, rồi

nói. “Tôi không thể làm thế được, thưa ngài. Tôi xin được thứ
lỗi. Chúng tôi phải cho các vị xem những tấm thảm khác vậy.”
Những nhân viên giúp việc tiến lên trước theo hiệu lệnh.

“Không được, đó là tấm mà tôi muốn,” Bà Kendall Hume bảo.

“Đừng cãi cọ vì một ngàn bảng, cưng à.”

“Hãy tin lời tôi nói, thưa quý bà,” người bán hàng nói, quay

sang bà Kendall Hume. “Cả nhà tôi sẽ chết đói nếu như chúng
tôi chỉ bán cho những khách hàng giống như đấng phu quân
của quý bà.”

“OK, anh có hai mươi ngàn bảng, nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Hóa đơn của tôi phải được ghi thanh toán là mười ngàn

bảng. Nếu không, tôi sẽ phải trả chênh lệch thuế hải quan.”

Người bán hàng cúi thấp đầu, cứ như thể tỏ ra rằng ông ta

không thấy yêu cầu này lạ lùng chút nào.

Ông Kendall Hume mở ví và rút ra mười ngàn bảng bằng séc

du lịch và mười ngàn bảng tiền mặt.

“Như anh thấy đấy,” ông ta bảo, cười rạng rỡ, “Tôi đến đã có

chuẩn bị sẵn sàng.” Ông ta rút ra thêm năm ngàn bảng nữa và
vẫy vẫy tập tiền trước mặt người bán hàng, tiếp lời, “và tôi đã có
thể vui lòng trả nhiều hơn nữa.”

Người bán hàng nhún vai. “Ngài mặc cả chắc quá, thưa ngài.

Thế nhưng ngài sẽ không phải nghe tôi phàn nàn đâu, giờ đây
vụ mua bán đã thỏa thuận xong.”

Tấm thảm khổng lồ được bó và gói ghém lại, một hóa đơn

mười ngàn bảng được viết khi những tấm séc du lịch và tiền
mặt được trả.

Vợ chồng nhà Roberts đã không thốt lên một tiếng nào trong

hai mươi phút vừa qua. Khi họ thấy số tiền được đổi chủ, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.