BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 184

“Nhưng mà chúng ta đã đồng ý…” bà ta bắt đầu nói.
“Em yêu, anh nghĩ anh sẽ xử lý vấn đề này.”
Ông bán hàng mỉm cười và quay lại với việc thỏa thuận giá

cả.

“Tôi sẽ phải tính với các vị sáu trăm bảng,” ông ta bảo. “Thấp

hơn một tý nào sẽ là sự cướp đoạt.”

“Bốn trăm bảng là giá cuối cùng của tôi,” ông Christopher cố

gắng nói bình tĩnh.

“Năm trăm bảng là giá sàn của của tôi đấy,” người bán hàng

nói.

“Tôi mua nó!” ông Christopher kêu lên.
Một người giúp việc bắt đầu vẫy vẫy đôi cánh tay và nói rất to

với người bán hàng bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của họ. Người chủ cửa
hiệu giơ một bàn tay lên để phủ nhận những lời phản đối của
anh thanh niên trong khi vợ chồng nhà Roberts sốt ruột dõi
theo.

“Thằng con trai tôi,” người bán hàng giải thích, “không vui

với giá cả như thế, nhưng tôi sung sướng khi biết rằng cái tấm
thảm nhỏ này sẽ ở trong ngôi nhà của những người rõ ràng sẽ
biết thưởng ngoạn giá trị thực của nó.”

“Xin cảm ơn,” ông Christopher nói khẽ.
“Các vị cũng sẽ yêu cầu một tấm hóa đơn với giá tiền khác đi

chứ?”

“Không đâu, xin cảm ơn,” Christopher nói, đưa ra mười tờ

giấy bạc năm mươi bảng rồi chờ đợi cho đến khi tấm thảm được
bọc lại và ông ta nhận được tấm hóa đơn ghi đúng số tiền như
vậy.

Người bán hàng dõi theo đôi vợ chồng nhà Roberts rời khỏi

cửa hiệu, giữ chặt lấy món hàng mới mua được, người bán hàng
mỉm cười một mình.

Khi họ tới được cầu cảng, con tàu của vợ chồng nhà Kendall

Hume đã đi tới giữa vịnh, hướng tới bãi biển yên tĩnh. Vợ chồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.