BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 195

bợm.”

Một phút nặng nề trôi qua, Barker trả lời, “Sẽ như ngài mong

đợi, thưa ngài. Có vẻ tôi không còn cơ hội nào khác ngoại việc
phải chấp nhận lời thách thức của ngài.”

Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt người kia.

“Anh phải đi cùng như một nhân chứng, anh Henfy à,” –
Hamilton bảo, quay sang vị chủ nhà – “Và tại sao anh không kéo
theo cả cái ông tác giả Ký thật kia? – anh ta chỉ tay vào tôi nói
thêm – “Đến lúc đó anh ta sẽ thực sự có cái gì đó để mà thay đổi
cách viết đi một chút.”

Xét thái độ của Hamilton thì rõ ràng là cảm nghĩ của các bà

vợ của chúng tôi đều không được lưu ý. Mary nhăn nhó cười chế
giễu tôi.

Henry áy náy nhìn tôi, nhưng tôi hoàn toàn hài lòng được là

một người quan sát của vở kịch đang hé mở này. Tôi gật đầu
đồng ý.

“Tốt,” – Hamilton bảo và đứng lên, chiếc khăn ăn vẫn còn

nhét dưới cổ áo – “Tôi mong được gặp ba người các vị tại lâu đài
Sefton Hall vào thứ bảy sau nữa. Mười hai giờ ba mươi được
không?” – Anh ta cúi chào Suzanne.

“Tôi e rằng sẽ không thể dự cùng các anh được,” – Suzanne

nói, xóa đi bất cứ sự vấn vương nào có thể bao gồm cô ấy trong
lời mời – “Tôi luôn dùng bữa trưa với mẹ tôi vào các ngày thứ
bảy.”

Hamilton phẩy tay cho thấy rằng điều đó dù sao cũng không

ảnh hưởng gì tới anh ta.

Sau khi vị khách kì khôi đã đi khỏi, chúng tôi ngồi yên lặng

một lúc trước khi Henry đưa ra một lời xin lỗi. “Tôi lấy làm tiếc
về tất cả những chuyện này. Bà mẹ của anh ta và bà dì tôi là bạn
cũ, bà ấy đã yêu cầu tôi mời anh ta đến ăn tối cùng mấy lần. Có
vẻ như là không có ai muốn làm việc này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.