BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 216

Có lẽ phải đến ba tháng sau, khi con học kỳ thứ nhất tại

McGill thì con mới thấy lại cô ta. Cha có nhớ đã dẫn con đi xem
vở “Thánh Joan” ở Nhà hát Centaur không? Cô ta ngồi phía
trước chúng ta, cách mấy hàng ghế, cùng với cha mẹ và một
sinh viên năm thứ hai tên là Bob Richards. Ông đô đốc và bà vợ
trông khá khắt khe và rất nghiệm nghị, nhưng không phải là
không đáng mến. Trong thời gian nghỉ giữa giờ, con dõi theo cô
ta cười đùa vui với họ, hiển nhiên cô ta đang vui vè, thoải mái.
Con hầu như không xem vở “Thánh Joan”, và mặc dù con không
rời mắt khỏi Christina, cô ấy vẫn không nhận thấy con lần nào.
Con chỉ muốn được ở trên sân khấu diễn vai Dauphin để cô
nàng sẽ phải nhìn vào con.

Khi ánh màn khép lại, cô ta và Bob Richards để lại cha mẹ cô

và đi về phía lối ra. Con đi theo hai người bọn họ, ra khỏi phòng
giải lao và vào sân đậu xe, dõi theo họ bước lên một chiếc xe hơi
Thunerbird. Ôi, một chiếc Thunderbird cơ chứ! Con nhớ là đã
mong có một ngày nào đó có thể đủ tiền sắm được một chiếc áo
cánh, chứ đừng nói là một chiếc Thunderbird.

Kể từ giờ phút đó cô ta đã ở trong tâm trí con bất cứ khi nào

con tập luyện, bất cứ nơi đâu con làm, và thậm chí cả khi con
ngủ. Con tìm hiểu mọi điều mà con có thể về anh chàng Bob
Richards và biết được rằng anh ta đều được mọi người quen biết
quý mến.

Lần đầu tiên trong đời con căm ghét mình là một người Do

Thái.

Lần kế tiếp khi con gặp Christina, con e sợ rằng có điều gì đó

sẽ xảy ra. Đó là chặng khởi đầu của cuộc chạy đua một dặm với
Viện Đại học Vancouver, với tư cách là sinh viên mới nhập
trường, con đã may mắn được chọn làm đại diện cho trường Đại
học McGill. Khi con ra tới đường chạy để làm ấm người lên, con
nhìn thấy cô ta đang ngồi ở hàng ghế thứ ba trên khán đài, bên
cạnh Richards. Họ đang nắm tay nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.