BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 219

“Tôi rất thích uống cà phê,” cô ấy bảo.
Con dẫn cô ấy lại quầy cà phê thư viện, đó là tất cả khả năng

trang trải của con lúc đó. Cô ấy chẳng hề bận tâm giải thích về
điều gì đã xảy ra với Bob Richards, và con cũng không bao giờ
hỏi.

Christina có vẻ biết nhiều về con đến mức con cảm thấy bối

rối. Cô ấy xin con tha thứ cho những lời mà cô ấy hét tại đường
chạy ngày hôm đó hai năm về trước. Cô ấy không hề viện cớ gì
hết, không đổ lỗi cho bất cứ ai khác, chỉ hỏi xin được tha thứ.

Christina bảo con là cô ấy đang hy vọng cùng nhập học với

con tại McGill vào tháng chín để theo học lấy bằng tiếng Đức.
“Một cơ hội quá tuyệt,” cô ấy thú nhận, “bởi vì nó là ngôn ngữ
mẹ đẻ của tôi mà”.

Chúng con luôn ở bên nhau trong suốt thời gian còn lại của

mùa hè đó. Chúng con xem lại vở ‘Thánh Joan’, và thậm chí còn
xếp hàng để xem bộ phim ‘Bác sĩ No’, đang tạo nên một cơn sốt
vào thời gian đó. Chúng con làm việc bên nhau, ăn với nhau,
chơi với nhau, thế nhưng chúng con vẫn ngủ riêng.

Con nói ít về Christina với cha vào thời gian đó, thế nhưng

con sẵn sàng đặt cược là cha đã biết con yêu nàng đến mức nào;
con không bao giờ giấu nổi cha điều gì. Và sau tất cà những dạy
dỗ của cha về sự tha thứ và cảm thông thì làm sao cha có thể
không tán thành điều đó cơ chứ.

***

Bất cứ khi nào con tới nhà Christina, con luôn luôn dược đối

xử một cách lịch thiệp, thế nhưng gia đình nàng không thể che
giấu vẻ không tán thành. Họ thốt ra những từ ngữ với một cố
gắng cho con thấy rằng họ không bài Do Thái, nhưng thực ra thì
họ cũng không ưa, và bất cứ khi nào con đả động vấn đề này với
Christina, nàng đều bảo rằng con phản ứng thái quá. Cả hai
chúng con đều biết là con không như thế. Họ hoàn toàn giản
đơn nghĩ là con không xứng đáng với con gái của họ. Họ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.