BƯỚC NGOẶT TRONG CÂU CHUYỆN - Trang 91

Đó là ván cờ hay nhất mà nàng chơi trong suốt buổi tối, và

thế khai cuộc thí quân giành lợi thế theo trường phái Vácxava
mà nàng sử dụng đã giữ tôi lại bên bàn cờ mất hơn ba mươi
phút. Thực tế, trời ạ, tôi chút nữa đã thua sớm bởi vì tôi thấy
khó có thể tập trung một cách thích đáng vào chiến lược phòng
thủ của nàng. Một đôi lần Amanda cười, khúc khích đầy khoái
trá khi nàng nghĩ rằng đã nắm được thế thượng phong, thế
nhưng sự việc cho thấy rõ ràng là nàng chưa xem Karpov chơi
phòng thủ kiểu Xixin, và đã thắng từ một vị trí dường như bất
khả kháng.

“Chiếu hết,” cuối cùng, tôi tuyên bố.
“Trời ạ,” nàng nói, và đứng lên quay lưng lại tôi. “Anh sẽ giúp

phải giúp em một tay.”

Run rẩy, tôi tì người và chầm chậm kéo chiếc khóa zíp xuống

cho đến khi nó đến ngang với chỗ nhỏ nhất của tấm lưng nàng.
Lại một lần nữa tôi muốn sờ vào làn da mịn màng mát rượi.
Nàng quay lại giáp mặt tôi duyên dáng nhún vai và chiếc váy áo
rơi xuống nền nhà, cứ như thể một pho tượng đang được hé mở.
Nàng nghiêng người ra trước và lấy tay vuốt nhẹ vào gò má tôi,
mà nó có tác dụng như một cú sốc điện. Tôi dốc cạn chút rượu
vang còn lại trong chai vào ly của nàng, và bỏ vào trong gian
bếp, lấy cớ là cần phải rót đầy ly rượu của bản thân mình. Khi
tôi quay trở lại, nàng không hề dịch chuyển. Một chiếc nịt vú
màu đen mỏng, nhẹ như sa và một chiếc quần xi líp giờ đây là
thứ áo quần duy nhất mà tôi vẫn còn mong muốn cởi bỏ.

“Anh không nghĩ là em sẽ muốn chơi thêm một ván nữa?” Tôi

hỏi, cố gắng để nghe không quá tuyệt vọng.

“Đã đến giờ anh đưa em về nhà rồi,” nàng nói, miệng cười

khúc khích.

Tôi đưa cho nàng một ly rượu vang nữa. “Chỉ một ván nữa

thôi mà,” tôi nài nỉ. “Nhưng mà lần này phải vì cả hai thứ đồ
đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.