Phượng Tường có thể tránh khỏi giọt nước nhiễm ô ấy. Gia đình ta truyền
đến thế hệ này, kẻ bằng tuổi làm bạn với nó vốn dĩ không nhiều; cha dạy dỗ
nghiêm nghặt, bản tính nó lại thích yên tĩnh không ưa động loạn, hiện giờ
khó tránh được có chút lẽ loi, nương tựa. Kêu nó theo ta ra ngoài học làm
thương mại, học xã giao, nó chưa hẳn vui thích, cũng vị tất làm nên việc.
Dù sao chăng nữa, hiện giờ ta đang còn trẻ trung cường tráng, chuyện bên
ngoài tự vai ta gánh vác cũng được rồi.
Người vợ dịu lời khuyên bảo:
- Đây là sự khổ tâm của người làm anh cả, chúng ta ai cũng đều hiểu được.
Nhưng Phượng Tường dẫu sao cũng là một chàng trai, đến một ngày nào
rồi cũng tách ra để thành gia lập nghiệp, chẳng lẽ chàng muốn chú nhỏ
nương dựa chàng suốt cả đời? Hãy để chú ấy theo chàng học chút kinh
nghiệm, cũng là điều tốt.
Long Tường khẽ gật đầu:
- Lời nàng nói cũng chẳng phải là không hợp lý, để ta với mẹ thương lượng
bàn tính xem mẹ nói thế nào nhé!
Sáng sớm trước khi Long Tường ra khỏi cổng, liền vòng quanh đến chỗ
phòng em trai, sai em ra ngoài tiệm bánh ngọt thay mẹ mua hai hộp bánh
“Bắc Kinh Tiểu Điểm Nhi” đem về. Việc kiểu này vốn là sai khiến bất cứ
người làm nào trong nhà đi mua là được rồi, nhưng Long Tường cố tình
mượn chút khuân vác cho người em nhỏ ra khỏi cửa vận động một lúc,
đừng như cô gái lớn suốt ngày làm tổ ở trong nhà.
Sau bữa cơm trưa, Phượng Tường bồi tiếp Thứ mẫu trò chuyện một lúc,
chờ sau khi bà vào phòng nghỉ trưa, bèn thay y phục bước ra ngoài cửa, đi
chưa được vài bước, đằng trước có một chàng trai cỡi chiếc xe đạp kót ka
kót két chạy lại, bóng người quá quen mắt, chạy đến gần bèn nhìn kỹ, ngờ