BUỔI TÀN THU - Trang 50

- Như thế… quả thật là tuyệt lộ rồi… - Chàng hỏi như đang nằm mộng:

- Chừng nào anh nhập ngũ? – Hỏi rồi mới cảm thấy cũng là câu vô nghĩa,
dù sao cũng đã chẳng tương quan.

- Một tuần lễ sau. – Canh Dương âm thầm rơi lệ.


Phượng Tường đưa ra tay phải, một cách dịu dàng, vô cùng quyến luyến
mà sờ mà vuốt lên gò má Canh Dương, lên tóc Canh Dương, lên chân mày
mi mắt Canh Dương, lên sóng mũi Canh Dương, lên cằm Canh Dương, lên
gáy Canh Dương… Nơi tự đáy lòng chàng đã hiểu, là định mệnh muốn cắt
đứt tình ái giữa hai người, là ý trời muốn cắt đoạn đường đi của hai người,
người ta nhỏ bé thế này, không đáng kể thế này, có thể tranh đấu cái gì?


Chàng ngẩng đầu nhẹ hôn nước mắt Canh Dương, bối rối không rõ đó là
nước mưa hay nước mắt, chỉ có điều cay đắng như nhau. Dịch thể đắng
chát này là dấu ấn sôi sục, đang nung nướng từng vết từng vệt trên môi
chàng, rồi dấu nung bật máu và chàng nuốt xuống, chàng biết ngay rằng,
suốt đời này Canh Dương sẽ vĩnh viễn mãi mãi dừng nghỉ trong tấm thân
chàng, chẳng còn ai có thể khoét đục lấy đi nữa.


Gió vô tình, mưa vô tình. Phượng Tường từ đầu đến cuối, chưa từng rơi lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.