BUỔI TÀN THU - Trang 57

lẫn vệt máu héo khô lâu cũ, tựa như mùi thơm nồng đậm từ đống lúa mạch
vào những ngày thu.
- Anh làm sao còn dám đến đây? Anh không sợ bị người trên đường đánh
chết hả? – Phượng Tường đau lòng sốt ruột hỏi.
- Anh trở lại hồi nào? Tối nay anh muốn ở lại nơi đâu? Anh… - Thật là
nghìn đầu vạn mối chẳng biết từ đâu mà trỗi dậy.
- Tường… - Canh Dương nhè nhẹ đôi tay nâng mặt chàng - Anh đến đây để
từ biệt em, sau này chúng ta cũng không thể gặp nhau nữa.
- Canh Dương, anh đi về đâu? Trở lại Nhật Bản ư? Em cùng đi với anh! –
Phượng Tường nắm lấy vạt áo Canh Dương và thiết tha nhìn vào mắt anh.
Canh Dương gượng cười thê thảm:
- Đây là chuyện không thể được, Tường, em không thể đi theo anh.

Phượng Tường quay đầu lại ngắm nhìn, trên bàn quyển sổ kế toán còn trăm
thứ bày ra phải hoàn tất mà vẫn chưa thu xếp xong. Phải rồi… trong nhà
còn có vợ, mẹ và anh trai trông chàng, đợi chàng về nhà ăn cơm, chàng đâu
thể bất cứ lúc nào cũng như chim trời mà cao bay xa chạy; hôm nay, ngày
mai, ngày mốt, rồi biết bao này sau đó nữa, trách nhiệm nặng nề đang
chồng chất trên vai.

Ngày hạ qua đi, những ngày vui đẹp rồi cũng đã hết, khúc đoạn này của
chàng và Canh Dương, cũng chỉ là một thời ngắn ngủi sớm nở tối tàn.

Phượng Tường quá đau thương, ôm lấy vai Canh Dương mà khóc nức nở.
Ngón tay gầy guộc của Canh Dương chậm rãi vuốt lên tóc chàng, anh hôn
lên tóc mai, rồi khẽ cúi mà nói vào bên tai chàng:
- Anh lúc nào cũng nhớ đến em… lúc nào cũng nhớ đến em… - Anh vô
cùng quyến luyến mà nhìn Phượng Tường một lần cuối, sau cùng buông
tay xoay người bỏ đi.
Phượng Tường vội vã kéo anh lại, nhưng toàn thân như mất sức chẳng thể
dời đi được một bước, chàng bất giác kêu thét lên:
- Canh Dương! Canh Dương…!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.