BƯỚM TRẮNG - Trang 10

24/24 suốt cả tuần.
“Ta xuống xe đi bộ đi”. Naylor nói.
Bọn tôi xuống xe. Hobbes ngồi lại trong xe, tay nhặt tờ báo Jet mà Naylor
bỏ lại, gã giở ra ngay trang giữa tờ phụ trang quần áo tắm.
Bên ngoài là một vùng đồng cỏ bao la. Trời vừa sẩm tối, xe chạy có vài
chiếc đã bật đèn sáng trên xa lộ.
Tôi không muốn hỏi Naylor định đi tới đâu. Thì ra gã muốn cho tôi thấy có
thể ngang nhiên đi băng qua bãi cỏ xinh đẹp như thế này.
“Ông có nghe chuyện con bé Juliette Leroi chưa?”, Quinten hỏi tôi.
Tôi đã nghe qua chuyện con bé bị giết chết nhưng giả vờ hỏi lại “Ai nhỉ?”
“Nó là người xứ Guiana thuộc địa Pháp, làm nghề phục vụ khách uống
rượu cocktail ở quán bar Champagne Lounge”.
“Vậy hở?”, tôi hỏi xen vô.
“Nó bị giết chết cách đây cả tháng. Xác chết bị hãm hiếp cắt cổ quăng bỏ
trong thùng rác ở phố Slauson”.
Tin đăng tải ở trang sau, đài phát thanh, truyền hình không nói gì về vụ này.
Đa số dân da đen đã hay tin.
“Kế đến vụ con bé Willa Scott bị trói vô ống nước trong căn hộ bỏ hoang ở
phố Hoover, miệng dán băng keo, đầu dập một mảng”.
“Một vụ hiếp nữa?”
“Mặt mũi còn dấu vết tinh dịch đàn ông, chưa thể xác định trước hay sau
khi nó bị giết. Trước đó một người có thấy nó ở quán bar Black Irish”.
Tôi cảm thấy ruột gan đau nhói.
“Giờ phải đối phó vụ con bé Bonita Edwards”. Tôi đứng nhìn đồng cỏ với
những sinh hoạt nhộn nhịp bên phía vùng Florence vừa nghe Naylor kể.
Trời đã nhá nhem tối, xa xa đèn ôtô chiếu sáng lấp lánh.
“Con bé này tên vậy sao?”, tôi hỏi lại. Đến đây rồi tôi mới cảm thấy ân
hận. Tôi không muốn dính vô mấy vụ này. Khu hàng xóm đầy tai tiếng tôi
không muốn nghe đến nữa.
“Ờ”, Quinten gật gù. “Nó là diễn viên múa cũng là gái bán bar. Cả bọn ba
đứa đều là gái làng chơi thế đấy”.
Bãi cỏ xanh phủ đầy bụi đường xám xịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.