BƯỚM TRẮNG - Trang 130

Gác máy xong tôi cảm thấy bơ vơ. Chuyện của tôi chỉ mỗi mình tôi biết.
Chẳng có ai hiểu rõ con người thật của tôi ra sao? Có thể Mouse và Mofass
còn biết chút đỉnh, nhưng họ không phải là người bạn để tâm sự và để
tưởng thưởng.
Nghĩ lại thấy Regina nói có lý. Nếu kể ra hết cho nàng thì tôi sẽ rùng mình
nóng lạnh, cái cảm giác đương đầu với tử thần.

• •
Lúc tôi gọi tới Quinten Naylor còn làm việc.
“Có gì lạ không, Rawlins?”.
“Dành phần thưởng cho tôi đấy nhé!”.
“Nếu tóm được hắn thì có thưởng ngay!”.
“Còn trường hợp không tóm được hắn ở thành phố?”.
“Hắn đang ở đâu?”.
“Tận trên miền Bắc”.
“Bang Oakland hả”.
“Sao ông lại hỏi vậy?”. Ý tôi muốn nói sao không là San Francisco”.
“Vậy thì ông đã thấy gì nào, Rawlins”. Quinten hỏi tôi, với giọng nói của
một tên cớm nhà nghề.
“Tôi đã kể hết chuyện ở quán bar Arthena với chuyện gã Gregory sao
không thấy ông nói năng gì hết, còn tôi đích thân đi tìm cho ra thủ phạm”.
Biết đâu gã định nói ra ngay lúc đó tôi gác máy có nghe gì nữa đâu.
Tôi gọi cho Mouse báo sẽ có phần thưởng. Hắn hẹn tôi tại địa điểm trước
nhà Minnie lúc bốn giờ sáng.

• •
Tôi lo xếp đồ đạc vào túi xách đi xa hai ba bữa.
“Nghe anh nói đây, bọn chúng ra giá mười lăm ngàn đôla cho ai tóm cổ
được hắn. Một món tiền khổng lồ”.
“Anh đã báo trước chỗ hắn ở, nếu tóm được thì anh có tiền thưởng”.
Tôi biết nói gì hơn, nàng nói nghe có lý. Bởi vỉ đây là công của tôi nên tôi
muốn chủ động. Nói vậy chứ ngồi một chỗ trước khi mọi việc cần làm sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.