Walter Mosley
BƯỚM TRẮNG
Chương 24
Mouse ngủ trên băng ghế trước gần bên tôi. Dãy đá dựng một bên bờ biển
California chỉ còn thấy lờ mờ dưới ánh nắng mai. Biển bên phía trái một
màu xanh thẩm.
Tôi đứng trông theo đàn chim hải âu đang ngụp lặn trong màn sương sớm.
Những mảng cây xương rồng mọc xen kẽ không hàng lối bám rễ sâu ngổn
ngang dọc theo chân đồi. Bên ven đường những cây dây leo đang trổ bông
trang điểm một màu tím rực rỡ.
Trên chặng đường xa lối hướng ra biển nhìn lại chỉ có mỗi chiếc Chryler
tôi đang lái. Tôi cảm thấy rạo rực trong người sẵn sàng bắt tay vào việc.
Tiếng máy xe hòa nhập vào trong người, tôi muốn lái đi mãi.
“Kìa, Easy!”, Mouse nói giọng khàn đục.
“Cậu thức rồi hả?”.
“Cậu cười thấy lạ chứ nhỉ?”.
“Sống được tới nay là diễm phúc lắm, Raymond. Ta cứ vui sống”.
Hắn trở mình cuộn tròn lại rên rĩ “Cậu mới là điên, mới sáng sớm đã nhe
răng cười cái kiểu đó. Khiếp thật, mới sáng sớm đã cười”.
“Tớ pha cà phê trong phích để sau xe, có cả bánh mì nướng với món mứt”.
Mouse ăn ngấu nghiến mấy cái bánh xăng uých pha một ly cà phê mời tôi.
Mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, mặt nước biển sáng long lanh. Cả tuần nay
không uống rượu mà sao trong người vẫn cảm thấy sảng khoái. Vừa nhắc
tới tôi thấy thèm một ly.
Xe chạy qua Dxard, Venture rồi Santa Barbara. Quốc lộ I ăn sâu vào đất
liền rồi vòng trở ra miền duyên hải, ngoằn ngoèo chỉ nhìn thấy toàn ôtô du
lịch, còn quốc lộ 101 chạy suốt nối liền Francisco với L.A.
Chạy được mấy tiếng, chúng tôi mới bàn chuyện. Khung cảnh bên ngoài
khiến tôi cảm thấy dễ chịu, càng về khuya Mouse càng thấy khỏe hơn.
Qua hết một chặng đường ba trăm cây số hắn mới lên tiếng “Trên miền
Bắc có gì lạ không nhỉ?”.