Bull là một tay có máu mặt, muốn chọi lại hắn, tôi phải lận súng trong
người. Trước mắt tôi gã trông như một cái xác chết, con mắt bên trái khép
hờ, con phải nhìn trân trân.
Tôi lo thủ thế tẩu vi thượng sách.
Môi trên của gã méo xệch, lòi chiếc răng nanh y hệt như loài lang sói. Tôi
ghé mắt nhìn vô hàm răng, nhẹ cả người hắn đang cười.
“Ông mò tới đây định dọa dẫm tôi hay sao, ông Rawlins”
“Tôi dọa ai đâu, tôi còn không dám động tới ông nữa. Tôi đang đi tìm con
bé chợt nghe nhắc tên ông, nói thật đấy, bọn cớm đang truy nã ông. Tôi
không hù dọa – có sao tôi nói vậy?”.
Bull rót thêm ly nữa, lần này một thứ rượu đỗ tùng, gã nốc một hơi.
Giữa tôi và gã không có một ân oán. Tôi không còn lo sợ như bất kỳ ai
trước đây. Cái đáng sợ trước mắt là đối mặt với cái chết, không lo sợ người
sống.
Cái chết đang chạy theo sau lưng tôi, nó chêt lởn vởn trên gương mặt binh
thản của Bull Horker và trên thành phố Oakland, con bé ngồi dựa vô gốc
cây cách nhà tôi không bao xa.
“ Nếu tôi phải nói ra thì tôi nói không biết gì chuyên con bé, tôi chỉ có thể
nói ra bấy nhiêu đó”.
“ Còn nếu tôi kể cho nghe chuyện một người được một ngàn đôla để chuộc
cái đã mất cuối cùng của Sylvia đã tìm ra thì ông có thể giúp tôi được
không hả?”
Bull tròn xoe mắt nhìn.
Tôi ghi số điện thoại một bên góc mãnh giấy, tôi bỏ đi. Bên ngoài trời Los
Angelles nắng ấm và mù sương.
•
• •
Khi tôi về tới nhà Jesus đi học chưa về. Nó đổ hết rượu trong chai ra, rồi
xếp một hàng trên mép cửa sổ, cả chai rượu Armgnac giá một trăm đôla nó
cũng đổ hết không còn một giọt.
Tôi thay quần áo đi ngủ.
Trong giấc ngủ tôi mơ thấy đứa trẻ khóc la.