nhấc máy ruột gan tôi muốn lộn phèo. Tôi nghĩ mãi mình phải ăn nói sao
với nàng.
“Alô”.
“Có phải ông là Easy Rawlins?” tôi nghe giọng một anh chàng thanh niên.
“Dạ phải”.
“Vậy thì … thật tôi không biết , thưa ông. Đây là một chuyện lạ”.
“Chuyện thế nào ?”.
“Ồ, ông còn nhớ một cặp nhân tình đã đến ăn ở quán Chicken Pit cách nay
một tuần?”.
Tôi thấy đau thắt cả ruột.
“Cách đây mấy bữa một cô nàng cong trẻ lắm bước tới bàn tôi ngồi xin
một ly nước. Tay đưa ra cầm ly nàng lại chộp lấy tay tôi giúi vô mảnh giấy
này, chắc cô nàng có điều gì lo lắng…?”
“Trong mảnh giấy ghi lại ra sao?”.
‘Chỉ là một góc bài báo, một phiếu đua ngựa đề tên ông cùng số điện thoại,
ngoài lề ghi chú thêm “báo cho Sở cảnh sát, bọn tôi đang ở tại nhà trọ
Seacrest, ký tên Sylvia”.
“Sao để tới hai bữa sau mới cho hay?”.
“Tôi đâu có biết chuyện gì. Lạ thật. Tôi sợ gặp rắc rối. Ông biết đó… Tôi
không dám báo Sở cảnh sát”.
“Nhà trọ Seacrest ở đường nào?”.
“Nằm ngay góc ngã ba phố Adams và La Brea. Ông có cho là…”.
‘Bọn chúng còn ở lại đó bao lâu”.
“Qua bữa sau tôi nghỉ làm, tôi về San Diego không còn nhớ gì nữa…”.
“Cô nàng còn ở lại đó không?”.
“Không, chỉ còn một anh chàng, tôi xin thưa, tôi đã báo cho ông rõ sự
việc”.
Tôi gác máy bước nhanh tới mở tủ, lấy khẩu súng. Jesus đeo theo tối níu
chân lại. Tôi đứng lại hỏi nó, “Gì đó con?”.
Nó nhìn theo khẩu súng trên tay tôi.
“Không phải mẹ Regina, mẹ bỏ đi rồi, không phải mẹ gọi”, tôi nói cho nó
nghe.