BƯỚM TRẮNG - Trang 207

Mới nghe nó chưa tin. Tôi ngồi xuống giảng cho nó nghe một hồi, con ở
nhà bố về sớm. Tôi bước ra lấy xe chạy thẳng tới nhà trọ Seacrest.
Cứ tới ngã tư tôi định gọi Sở cảnh sát. Qua mỗi chặng đường trường tôi
nghĩ trong đầu phải giết Vernor Garnett, tôi căm ghét hắn đủ thứ. Hắn giết
đứa con, còn vợ hắn đứng sau lưng hắn giật dây. Hắn chỉ còn một câu nói
láo là tôi vào ngồi tù. Hắn là một tên da trắng.

• •
Nhà trọ Seacrest xây trệt, bên kia đường là bãi đậu xe quay mặt ra ngoài.
Tôi lái xe vô bãi lúc ba giờ chờ đó.
Tôi ngồi chờ tới ba tiếng đồng hồ, đầu óc chỉ nghĩ tới Regina. Tôi muốn
nhớ lại từ trước kia, càng nghĩ thấy càng nhức nhối. Nhưng lúc này đây
ngồi chờ cái tên chó chết này, tôi quên mất hết nỗi đau nhức nhối. Tôi thấy
căm giận Garnett đến tận xương tủy.
Ngay lúc nhìn thấy Garnett bước ra sau cùng đến lúc này tôi không nhớ ra
gì nữa. Tôi không thể nói ra được vì sao nàng bỏ ra đi. Tôi không thể nói
ra được lẽ ra tôi phải khác hơn.
Mặt mũi Garnett đầy lông măng mới nhú. Lão mặc chiếc áo choàng hai
bên ve áo lật ngược. Lão đi bộ dọc theo đường phố tới quán ăn Chiken Pit,
đầu cúi xuống.
Tôi đẩy mạnh cửa bước nhanh vào.
Sylvia đã chết từ lúc nào. Lão đặt nạn nhân nằm dưới sàn nhà cầu, khóa
cửa lại. Cái xác giờ đã bốc mùi hôi, một bên màng tang lõm xuống. Bên
trong gian phòng ngổn ngang đủ thứ, quần áo, hộp đồ ăn quăng tứ tung.
Trên giường tờ báo đang coi dở dang tới trang chuyên đề du lịch. Ba
chuyến đi Mêhicô được khoanh lại.
Tôi tắt đèn đứng lùi ra sau cửa, tôi đứng cho tới khi nào chán thôi. Chiếc
giường, chiếc bàn trang điểm đổi màu mờ nhạt. Tay tôi lăm le khẩu súng.
Garnett trở về mở cửa đóng lại mới bật đèn. Tôi không lúng túng trước ánh
đèn vừa bật sáng.
“Sao vậy?”, Vernor la to như muốn nói với một người nào đứng gần đó.
Nhìn lại lão chỉ có một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.