BƯỚM TRẮNG - Trang 72

nhưng nghĩ lại tôi đành nuốt giận. Tôi phải để dành sức để chọi với một
địch thủ đáng gờm cánh cửa lại mở ra, Ella không còn cười như lúc nãy.
“Mời ông vô nhà”, nàng nói.
Bên trong nhà khung cảnh như một buồng cabin trên tàu. Không còn chỗ
trở người qua lại. Đồ đạc bày lộn xộn, tấm thảm lót sàn sờn mép viền cũ
kỹ. Trên tường treo ảnh Ella trong vòng tay một gã gầy nhom, hàm răng hô.
Bên lối cửa ra vào bày đầy chén bát.
Nhìn quanh có mỗi cái giường chật hẹp, còn đằng kia bên cạnh chiếc tủ là
phòng vệ sinh. Tôi không thể nào nhìn cho ra bởi anh chàng răng hô đang
nằm lì một chỗ trên chiếc giường chật hẹp.
Một bên tay trái của Gregory đưa thẳng ra băng bột lên tới trên bả vai. Một
bên tay phải băng gạc, hai bàn chân bó bột, lớp băng trầy trụa sờn tróc.
Trên đầu băng một lớp băng, hai bên mắt còn chảy máu.
“Ông đến có việc gì không?”, gã hỏi.
Bên cạnh giường thì còn đủ chỗ đặt chiếc ghế nệm. Tôi ngồi xuống ghế,
Ella ngồi dưới đất dựa lưng vô cửa.
“Cậu là Gregory Jewel?”.
Nghe tôi hỏi giọng quan lớn gã chới với.
“Mà sao cơ?”, gã hỏi lại.
Tôi ngồi nhìn một lát. Tôi không xót thương cho gã, bởi hắn tự chuốc lấy
nỗi đau vào thân. Tôi cảm thấy đang đau cùng một nỗi đau như gã. Có thể
như tôi đã trải qua một chặng dài lăn xả trong những xóm nhà tồi tàn,
người dân nghèo có khi phải đổ máu hay bị hành hạ ngược đãi có khi chịu
chết dước ách mà chúng ta gọi là “giải phóng”. Tôi được sinh ra trong một
gianh nhà không có gì hơn căn hộ này, ở chung với hai người chị và một
anh trai cùng cha khác mẹ. Anh tôi chết vì bệnh lao phổi nằm trên giường
như Gregory lúc này đây.
Bỗng chốc cơn say không còn tôi hít vô một hơi thật sâu mới nói: “Tôi
muốn biết lí do vì sao cậu bị đánh đập đến cỡ vậy!?”.
“Thế nào? Ông là cảnh sát à?”.
“Bọn cớm sẽ tìm tới đây, nếu cậu không nói ra cho tôi biết?”.
“Tôi có biết gì đâu?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.