BƯỚM TRẮNG - Trang 74

“Con bé cũng ra cứu tôi đấy ông ạ. Nó hét vô mặt thằng kia nắm tay giật
lại, đúng ra hắn để cho con bé kéo giật lại. Hắn to con, khỏe lắm hắn giáng
vào đầu tôi nguyên cả cái thùng rác. Tôi chỉ còn nhớ lúc đó hai người bỏ
đi”.
“Con bé có gọi lại?”.
“Có mà tôi quên mất”. Gregory lắc đầu khó chịu trong người còn đau nhức.
“Hắn lôi kéo con bé theo?”.
“Không có. Hắn buông ra con bé mới chịu đi”.
“Chỉ có vậy?”.
“Trông hắn ra làm sao ấy?”.
“Cụ thể như là?”.
“Nghe hắn nói trại “mon” thay vì “man”. Giọng hắn nghe như bọn nigger
bên Ăng lê”.
Tôi thấy vậy cũng đầy đủ, định ra về Gregory nói theo: “Thế là thế nào?”.
“Cậu chưa biết gì hết à?”.
“Biết gì đâu? Tôi phải thế nào đây?”.
“Juliette chết rồi. Nó chết ngay sau khi bỏ đi theo tên đã nện vô đầu cậu”.
“Không. Không đâu. Juliette chưa chết”. Gregory còn cười được hắn
không tin có chuyện đó.
“Cậu đã kể cho ai nghe chưa?”, tôi hỏi.
“Chỉ kể cho Ella nghe thôi”. Gã nhấc cánh tay bị thương lên được vài phân.
Tôi bỏ đi để mặc cho hắn nằm lại trong gian buồng chật hẹp chỉ có nước
chờ chết.
Ella ngồi trên chiếc ghế sô pha nhìn theo tôi đầm đìa nước mắt, tôi không
nói gì. Không có cách nào vượt qua được hoàn cảnh nghèo khó, không nói
lên lời.

• •
Willa Scott còn sống chung với cha mẹ ở phố Tám – Ba. Hai ông tậu được
hai căn nhà khang trang. Willa là đứa con hiếm muộn, nay họ đã nghỉ hưu.
Vừa gặp tôi vợ chồng hỏ hỏi han: “Họ đã làm gì hại con gái chúng tôi?”.
“Cô bé có bạn bè thường tới nhà thăm chứ?, bạn trai ấy mà?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.