BƯỚM TRẮNG - Trang 87

nhiều tuổi hơn tôi, mấy bà mẹ thường già trước tuổi.
Bà có dáng người cao lớn, lưng thẳng. Bà mặc một chiếc áo xanh in hình
bầy ngựa từ trên xuống dưới, loại hàng đắt tiền may thêu khéo léo, phải do
một tay thợ rành nghề.
“Ông hỏi thăm ai ạ?”, bà rụt rè lên tiếng.
“Có phải bà Garnetts?”.
“Mà sao?” Bà giơ tay vặn nắm cửa.
“Tôi là Easy, Easy Rawlins đây”, tôi nói.
“Nếu anh là nhà báo, rất tiếc tôi không thể trả lời. Chúng tôi…” Bà kéo
cửa sắt vô rồi bước tới.
“Dạ không, tôi mang theo những thứ tìm thấy được của bà”.
“Dạ đâu có, ông Rawlins tôi có mất mát những thứ gì đâu?”
Bà toan khép cửa, tôi vội nói ngay: “Những món đồ của đứa con gái, thưa
bà”.
“Ông nói sao?” Nhìn nét mặt và nghe giọng nói của bà tôi sực nhớ lại đoạn
cuối của vở “Thế giới quay cuồng”.
“Con bé ở bên hàng xóm nhà tôi, ngoài phố Central Avenue, quần áo, hình
ảnh còn ngoài đó”.
“Ông nhầm rồi, ông ơi. Con gái tôi ở đây mà”.
“Không, thưa bà, con bé có khi ở đây có khi ngoài phố Central kia. Tôi còn
cất mấy thứ đồ dùng của nó trong túi xách này đây”.
Tôi lôi chiếc áo pull xanh ra, bà thốt lên một tiếng “Ôi lạy chúa tôi!” rồi bà
vụt bỏ chạy vào nhà.
Bà la lên “Milo! Milo!” rồi lại chạy ra ngoài cửa.
“Ông là ai vậy?”
Nhìn bà thật đau khổ, tôi quay qua nhìn xuống mớ rau bạc hà men theo
chân tường. Tôi không muốn tới đây và hơn nữa chỉ gặp được những người
da đen chớ không là những người da trắng.
Thằng nhóc trở lại kéo thêm bạn bè xúm quanh người mẹ.
“Mẹ”, Milo gọi.
“Con trở vào nhà đi, con”. Bà đỡ hốt hoảng hơn lúc nãy, bà dắt mấy đứa trẻ
trở vào rồi, quay ra lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.