BƯỚM TRẮNG - Trang 90

Walter Mosley

BƯỚM TRẮNG

Chương 16

Tôi phải hỏi cho ra lai lịch con bé Cyndi. Hình như tôi có linh tính chính
hắn đã giết chết nàng không ai khác.
Rời khỏi nơi này phủi tay. Sở cảnh sát cùng với Quinten đã nhắm đúng đối
tượng tôi đưa ra. Nghi can số một trong vụ này chính là tên Negro để hàm
râu xồm xoàm. Còn tôi trở lại cuộc sống của một phó thường dân.
Vừa đặt chân bước lên cầu thang tôi đã nghe tiếng Mofass húng hắn ho.
Tôi vào trong căn phòng hắn vẫn còn ôm ngực thở hổn hển.
Hắn ngước lên đưa cặp mắt vàng khè nhìn tôi, môi miệng nhăn nhúm. Hai
ngón tay trái đang kẹp điếu xì gà.
“Lại ốm nữa rồi”, gã thều thào.
Mofass ngồi dựa ra sau như con sư tử biển bị trúng thương, môi miệng tái
mét không thở ra được chỉ khò khè. Gã đưa mắt nhìn chăm chăm ra bên
ngoài.
Tôi đã từng biết qua người ốm sắp chết còn khỏe mạnh.
“Thôi ta đi mời bác sĩ cho xong”, tôi nói và đưa ta nhấc máy điện thoại.
“Gọi làm gì?”
Gã thở được một hơi, mở choàng mắt nhìn trân trân. Gã cố dằn cơn ho,
khởi động hai lá phổi một hồi mới mở miệng ra được “đợi một lát nữa, tớ
sẽ khỏe lại”.
“Cậu mời bác sĩ tới đi!”.
“Tớ còn lo trả tiền nhà, lo trước cho xong”.
Gã đứng dựa người vô bàn cố sức đứng dậy, một tay vịn ghế một tay
chống vô tường. Gã bước vào buồng toilet chật hẹp, tôi nghĩ bụng không
chừng gã té chết trong đó luôn.
Con kiến đen gặm nhắm mấy mẩu bánh vụn, tôi chỉ tay chặn lại, nó chui
vô kẽ mấy ngón tay. Tôi nhìn theo vì tưởng tượng có một vị thần khổng lồ
đang làm công việc như tôi đây. Tôi muốn bóp nát con vật bé nhỏ này, vừa
lúc đó Mofass trở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.