đường cho hai con người trở lại gặp nhau. Dẫu họ vẫn đang sống dưới cùng
một bầu trời đầy sao và nhìn thấy chung thứ ánh sáng lóa mắt.
Sài Gòn - Đêm - Nhớ em đến khô khốc...
Chẳng để làm gì
Bởi vì cho dù yêu nhau đến cùng hay
đành đoạn bỏ đi, thì cái cảm giác sau khi trải qua
một mối tình không hề dễ chịu.
Ngơ ngác nhất là khi tất cả yêu thương cuối cùng khép lại với kết cục
“Chẳng-để-làm-gì”...
Anh biết em đi hay ở, cũng chẳng để làm gì!
Em biết anh nhớ hay quên, cũng chẳng để làm gì!
Và nếu chúng ta có thể trở lại như ngày xưa chăng nữa, cũng chẳng để làm
gì.
Lửa cháy tàn tro, rượu cạn men nhạt, mọi thứ đã làm tròn phận sự của nó.
Duy chỉ có hai đứa vẫn cứ lấp lửng giữa ngọt-đắng, dùng dằng giữa níu-
buông mà chẳng bao giờ thấy đâu là cuối đường để biết được sự cố chấp
này liệu có nguyên do? Hay tất cả chỉ là hoài phí, chẳng-để-làm gì...
Thật ra là tự em đa tình, chứ vốn dĩ, tình cảm này ngay từ khi bắt đầu đã
biết sẵn chỉ là tự mình huyễn hoặc bọc đường cho những đắng đót đơn
phương.
Thật ra là tự anh vô tâm, chứ vốn dĩ, những lời nói ấy chỉ có thể dành riêng
cho một người rất mực yêu thương, cớ sao cứ thản nhiên bông đùa với