những người dưng khác.
Thật ra, vạn vật dù vô tri hay hữu tình đều đã định sẵn một lý do cho sự tồn
tại “để làm gì” của chúng. Chỉ riêng anh và em, đến bao giờ chúng ta mới
ngộ ra rằng thứ tình cảm này vốn dĩ chẳng-để-làm-gì.
Vô nghĩa và hoang phí cảm xúc đến thế mà vẫn cháy đến kiệt cùng như lửa
đã bén cồn, chỉ có thể bùng lên đến khi tro tàn mà chẳng-thể-làm-gì.
Ừ thì, biết là chẳng-ĐỂ-làm-gì, nhưng cũng chẳng-THỂ-làm-gì khác hơn
ngoài việc đau đến sau cuối...
Bởi thế mới thấy, muốn hủy hoại một đứa con nít, hãy cứ chăm bẵm nuông
chiều. Còn muốn hủy hoại một kẻ trưởng thành, hãy cho họ trải qua một lần
thương yêu.
Thật đấy, tình yêu là thứ hủy hoại con người nhanh nhất, dù là tình yêu viên
mãn hay chỉ là một phút xao lòng. Bởi vì cho dù yêu nhau đến cùng hay
đành đoạn bỏ đi, thì cái cảm giác sau khi trải qua một mối tình không hề dễ
chịu. Thậm chí ngay cả trong lúc còn yêu, con người ta cũng luôn ngập tràn
những lo toan, hoài nghi và tự ti đến tội nghiệp.
Nhớ cho rằng, tình yêu cũng như không khí vậy - cứ tưởng là trong lành và
duy trì nhịp thở cho trái tim, nhưng lại chính là nguyên nhân dẫn đến ôxy
hóa bào mòn rất nhiều thứ kim loại trở nên vô dụng. Kim loại sắc bén bền
bỉ thế kia mà còn trơ ra rỉ sét chịu trận, huống hồ khối cơ mềm oặt nơi ngực
trái làm sao gánh chịu nổi thứ gặm nhấm hủy hoại trá hình “tình yêu -
nguồn sống” ấy?
Hướng về riêng phía người thôi